Bởi vì đã viết sai một chữ nên Tề Mộ bị mẫu thân nhốt trong
phòng tối của nhà hoang, qua một đêm mới được thả ra, mà mẫu
thân của hắn đã sớm rời đi về vương phủ. Ở nhà hoang có một
gia gia chăm sóc cho hắn, Tề Mộ biết gia gia này là người duy
nhất đối xử tốt với mình cũng sẽ sớm mà qua đời, bởi mỗi
khi mưa vào ban đêm, Tề Mộ nghe được tiếng ho khan của ông ngày
càng dữ dội.
Tề Mộ quen với bóng đêm, hắn không sợ tối, mà hắn sợ tối trong một căn phòng tĩnh lặng, nơi đó không hề
có bất kỳ âm thanh gì, hắn sẽ có ảo giác chính mình là
người bị cả thế giới vứt bỏ, nên hắn muốn tạo một thế giới
cho bản thân mình. Hắn chạy qua bên kia của núi hoang, hắn đã ở trong bóng tối được bảy năm, hắn sớm học được làm thế nào
để đi đường mà không cần nhìn, mẫu thân của hắn
cũng không biết kỳ thực hắn có thể thông minh đến mức này,
thậm chí có thể nói hắn còn thông minh hơn vị tiểu thiếu gia
trong vương phủ kia.
Hắn muốn ở nơi này tạo ra một khu
nhà ở, một nơi sẽ không bị mẫu thân phát hiện ra, hắn mỗi
ngày đều đến đây, mỗi ngày hoàn thành từng chút một, suốt ba
năm hắn thật kiên trì cẩn thận cho đến khi thương tích trên hai
tay đều đã hóa thành sẹo, một căn nhà gỗ nhỏ được tạo ra,
nhà gỗ nhỏ này là thế giới của hắn, cho dù là gia gia chăm
sóc hắn hay mẫu thân cũng không phát hiện ra. Có lẽ lão gia gia đã nghi ngờ với việc hắn mỗi ngày đều mất tích trong chốc
lát, nhưng ông chưa bao giờ nói gì mà chỉ biết than thở vuốt
ve đỉnh đầu hắn.
Năm thứ tư, lão gia gia qua đời, ngày hôm đó Tề Mộ bị phạt nhốt trong phòng tối, hắnkhông thể đưa tiễn lão gia gia đoạn đường cuối cùng ấy. Đợi đến khi có thể ra
ngoài, hắn mất tích một ngày một đêm, không ai biết hắn đã
đến nhà gỗ nhỏ của chính hắn, đó cũng là lần đầu tiên mẫu
thân hắn lộ ra sự lo lắng cho hắn, từ lúc đó về sau Tề Mộ
trở thành người chuyện gì cũng chỉ biết cười.
Bừng
tỉnh từ cơn mộng, hắn có chút giật mình, khoác tay lên trán
mới phát hiện bản thân ra một thân mồ hôi lạnh, đã nhiều năm
qua đi hắn đã không mơ thấy chuyện trước đây…
Tề Mộ
nghiêng người, nữ nhân nằm bên cạnh vô thức chui vào lòng hắn,
một bàn tay ôm lấy thắt lưng nàng, tay kia thì đặt trên cái
bụng đã rất lớn của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt
lại không có sự vui vẻ.
Chỉ có những khi hắn muốn trốn
tránh việc gì mới có thể nhớ tới nhà gỗ nhỏ, mà hôm nay
nghĩ tới là vì hắn nghe người ta nói, nữ nhân sinh đứa nhỏ
chính là bước một chân vào quỷ môn quan. Lúc nghe Phong Quang
mang thai hắn xác thực rất vui vẻ chính mình sắp sửa có một
người thân huyết mạch tương liên, nhưng ngày sinh càng gần hắn
lại bắt đầu lo lắng, cho dù trong phủ đã chuẩn bị bà đỡ và
đại phu tốt nhất cũngkhông thể làm hắn giảm bớt một tia băn
khoăn. Dù là một chút mạo hiểm đi nữa hắn cũng không chịu nổi việc có khả năng sẽ mất đi Phong Quang.
“Phong Quang, chúng ta không sinh được không?”
Đây là lần thứ ba mươi lăm trên bàn cơm nghe được Tề Mộ nói lời
này, Phong Quang cười cười: “A Mộ chàng lại đùa rồi, nếu để
con chúng ta nghe được bé sẽ đau lòng đó.”
Tề Mộ ôm nàng lên đùi mình, giống như bình thường nói đùa: “không cần đứa
nhỏ, chỉ có chúng ta hai người sống với nhau không tốt sao?”
“A Mộ…” Phong Quang biết được hắn sẽ không nói gì tùy tiện, nàng hiểu hắn liền biết được hắn lúc này đang nói chuyện nghiêm
túc, bất quá nàng vẫn phải làm cho hắn thất vọng, “Nếu đứa
nhỏ không đến, ta đương nhiên có thể cùng chàng sống đến trọn
đời, nhưng mà bé đã đến với chúng ta, chúng ta không lý nào
lại để bé rời bỏ thế giới này, A Mộ, ta biết chàng là một
phụ thân tốt.”
Nhưng hắn một chút cũng không muốn làm phụ thân.
Tề Mộ vẫn luôn muốn làm Phong Quang thay đổi ý tưởng, nhưng nhiều
lần thất bại, cuối cùng ngày Phong Quang sinh nở cũng đến,
người trong phủ đều bận việc lu bù lên.
Tiêu vương phi
đứng ở cửa niệm a di đà phật, chuỗi phật trong tay không ngừng
di chuyển, tiếng kêu bên trong càng lúc càng lớn, Tề Mộ
muốn đi vào nhưng bị Quách ma ma ngăn cản.
“Thế tử, nữ
nhân sinh con nam nhân không thể vào.” Phòng sinh đều bị cho là
nơi dơ bẩn, bởi vậy ít có tình huống nam nhân muốn đi vào.
Tề Mộ chỉ dùng một tay đẩy Quách ma ma ra, cười lạnh nói: “Thê
tử của ta sinh con cho ta, ta lý gì không thể đi vào?”
Hắn cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, “Được được được, chúng ta không sinh nữa.”
không biết sao nghe hắn nói thế, nàng lại nhịn không được mà muốn cười,
đều sắp đến rồi sao có thể nói không sinh liền không sinh,
trước đây hắn đã luốn nói không cần sinh đứa nhỏ,
nàng không đồng ý, hiện tại bị đau thì lời gì cũng nói ra
được.
“Tề Mộ, đều tại chàng!”
“Phải, đều do ta.”
“Nếu không phải chàng ta sẽ không mang thai, hiện tại ta sẽ không thống khổ thế này… A!” Bởi vì đau bụng sinh nàng lại kêu thảm một tiếng.
“Đều do ta sai, sinh xong chúng ta liền không bao giờ sinh nữa.” Tính
khí của hắn hiện tại thật sự rất tốt cái gì cũng nhận
được, Phong Quang nói gì thì hắn sẽ nghe cái đó, hắn áp vào
mang tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta đã uống canh tuyệt tử.”
Từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ thống khổ như vậy nữa.
“Chàng…” Hốc mắt nàng bỗng nhiên nóng lên, đau bụng sinh không làm cho
nàng khóc, nhưng hiện này nàng lại khóc ra nước mắt, “Chàng
là thằng khờ…”