Lúc đó nàng đang được Vân nhi hầu hạ cởi bỏ quần áo trang
sức, sau khi Vân nhi lui ra ngoài thì nàng định lên giường nghỉ
ngơi. Vừa thổi tắt ánh nến nàng đã bị một người thân hình cao lớn ôm lấy từ đằng sau, chuyện đột nhiên xảy ra, nàng mở
miệng muốn la lên lại bị một bàn tay bịt kín.
“Suỵt… là ta.” Âm thanh Tề Mộ trầm thấp gợi cảm rất đặc trưng, thân thể đang cứng nhắc của nàng sau khi nhận ra âm thanh của
hắn lại mềm xuống, nàng không thể hiện thái độ phòng bị làm
cho tâm tình hắn vui sướng, cười thấp nói: “Ta nói rồi, chúng
ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
Phong Quang cầm lấy bàn tay đang bịt miệng mình của hắn, quay
người lại đối diện hắn, “Chàng sao lại đến đây gặp ta? Nếu như bị phụ thân ta phát hiện…”
Tay hắn đặt lên đỉnh đầu nàng, “Tóc đang xõa xuống dưới sao?”
“Cái gì?” Nàng chớp mắt không biết phản ứng làm sao nhưng rất nhanh gật đầu, “Phải… bởi vì muốn đi nghỉ ngơi.”
“Thật muốn nhìn một chút.” Theo mái tóc dài mềm mại của
nàng, tay hắn đi từ đỉnh đầu nàng đến tận đuôi tóc, dường như
hoàn toàn không nghe được lời nói lo lắng trước đó của nàng,
hắn cười khẽ, “Nghe nói chỉ có trượng phu ngủ ở bên gối mới
có thể nhìn thấy bộ dạng thê tử sau khi tháo đi trang sức, ta
thật sự muốn nhìn Phong Quang hiện tại một chút.”
Hắn giống như chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng Phong Quang đau
lòng, nàng cầm lấy tay hắn áp lên mặt mình, “Nhìn không thấy
cũng không sao, thế tử còn có xúc giác, trên đời này sẽ không
có bất kỳ nam nhân nào khác có thể nhìn thấy bộ dạng ta sau
khi tháo trang sức xuống.”
Ngón tay Tề Mộ vuốt ve má nàng, xúc cảm mềm mại làm cho hắn
không muốn rời xa, hắn vốn đã làm xong chuẩn bị cả đời này
đều bị vây trong bóng tối, nói một câu nhận mệnh đặt trên
người hắn thật không thích hợp, nhưng hắn xác thực bất lực
với đôi mắt mù lòa của mình. Nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên
không cam lòng, một cái nhăn mày, một tiếng cười của nàng hắn
đều không thể nhìn thấy, tất cả mọi người nói tiểu thư Hạ
phủ đẹp như thiên tiên, tất cả nam nhân trên đời đều có thể
nhìn đến, chỉ có hắn là không.
Bởi vì chiếm được, cho nên mới có thể được một tất lại muốn thêm một thước.
Phong Quang nhẹ giọng gọi: “Thế tử…”
“Gọi tên của ta.” Tề Mộ cúi đầu.
Hoàn cảnh tối đen làm nàng không nhìn thấy động tác của hắn,
nhưng hơi nóng phả lên môi của nàng trêu chọc lòng người như
vậy, nàng biết hai người bọn họ nhất định đang dựa vào rất
gần.
“Tề Mộ…”
Hắn không vừa lòng lắm, “Lại đổi một cái.”
Ngón tay hắn lướt qua gáy nàng, khiến cho nàng run rẩy từng
đợt, thân thể bị hắn kéo vào trong ngực, âm thanh nàng mềm
mại, “A Mộ?”
“Đúng rồi.” Ngón tay Tề Mộ đặt ở khóe miệng nàng, “Tiểu cô nương đáng yêu, ta hẳn là nên thưởng cho nàng.”
Một cái hôn mềm dịu bất thình lình lại đúng tình hợp lý mà
trở nên triền miên kịch liệt, thân mình Phong Quang rất nhanh
hoàn toàn mềm xuống, vô lực chống đỡ dưới thế công của hắn,
nàng không lưu loát đáp lại môi lưỡi của hắn, nhưng lại dễ
dàng làm cho hắn trở nên điên cuồng.