“Hạ tiểu thư không cần đa lễ.” Phong Quang nhớ ra việc hành lễ
thì bị Tề Mộ ra tiếng ngăn cản, hắn nói: “Hôm nay tiểu thư đến đây làm khách thì không cần khách sáo như vậy.”
Phong Quang cười lễ phép, “Đa tạ thế tử.”
“Trà hương này là cống phẩm của bệ hạ ban thưởng đi.” Tề Mộ
cướp đi chén trà để trên bàn trước mặt nàng, một ngụm uống
cạn ấm trà, động tác mặc dù nhanh nhưng cũng không mất vẻ tao
nhã.” Đúng lúc ta đang khát, aiz, hương vị cũng không tệ lắm.”
Tiêu vương phi sau khi Tề Mộ đến đây đã không còn thái độ thong
dong như lúc đầu đối mặt với Phong Quang, bà nhìn con trai của
mình, trong mắt ẩn hiện lo lắng cùng khủng hoảng không rõ
ràng, “Mộ nhi…”
“Mẫu thân.” Tiêu vương phi vừa gọi Tề Mộ liền cười ngắt lời
bà, “Ngắm hoa đến đây là được rồi, nhi tử còn có chỗ muốn
mang Hạ tiểu thư đi tham quan.”
Môi Tiêu vương phi giật giật, không phát ra âm thanh.
Tiêu vương phi cuối cùng nhịn không được mà chảy nước mắt,
thống khổ nói: “Ma ma, chẳng lẽ trước kia ta thật sự sai lầm
rồi sao? Hắn làm sao có thể nghĩ… làm sao có thể nghĩ ta sẽ
độc hại Hạ Phong Quang.. ta là chính là mẫu thân hắn!”
Quách ma ma muốn khuyên giải an ủi nhưng lại không tìm được lời
thích hợp để nói, chỉ có có thể than thở một tiếng, cực kỳ
xúc động.
Phong Quang đi theo Tề Mộ, tốc độ của hắn có chút nhanh, nàng
cơ hồ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, muốn hỏi hắn định dẫn nàng đi đâu nhưng vừa ngẩng đầu thấy đường cong cứng rắn
của nửa mặt hắn có vẻ hờ hững, nàng không dám hỏi.
Cuối cùng Tề Mộ dừng lại trước cửa một gian phòng, “Hạ tiểu thư, ta không muốn có người dư thừa đi theo.
Phong Quang do dự trong chốc lát, nói với nha hoàn: “Các ngươi ở ngoài cửa chờ ta đi.”