“Khụ...” Tề Mộ ho nhẹ một tiếng không được tự nhiên lắm, cách xa Phong Quang từng bước.
không gian tối đen, một nam một nữ đồng thời yên lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn đánh vỡ sự tĩnh lặng.
“Hạ tiểu thư phát hiện bí mật của ta như thế nào?” Hắn luôn che
giấu rất tốt, ngoại từ Tiêu vương phi thì không còn người nào
biết nữa.
“Ánh mắt của công tử sạch sẽ quá mức.”
“… Cái gì?”
Phong Quang chậm rãi nói: “Ánh mắt công tử trong suốt long lanh, sạch sẽ xuất trần, tựa như chưa bao giờ bị thế gian này nhiễm
bẩn.”
Tề Mộ theo bản năng cười lớn, trào phúng cười, “Hạ tiểu thư đang nói đùa sao?”
Nàng rõ ràng đang hồ ngôn loạn ngữ, trước khi trở lại Tiêu vương
phủ, hắn giống như một con chuột chỉ biết trốn tránh, sau khi
trở lại Tiêu vương phủ, cùng Tề Đoan tranh đoạt vị trí thế tử, những chuyện dơ bẩn mà bọn họ từng làm không hề kém cạnh ai, người sống trong bóng tối cả đời như hắn, cái gì mà sạch sẽ xuất trần, cái gì mà không bị thế gian nhiễm bẩn,
đặttrên người hắn đúng là truyện cười lớn.
“Có lẽ
chính bản thân thế tử cũng không biết, thời điểm người đứng
cạnh sông Lạc Thủy, người không giống người khác xem các loại
cảnh đẹp bằng mắt, mà từ trong tiếng gió sũng nước mà đi vào tâm trí, thế tử nói liễu rũ bóng mát, cỏ xanh rậm rạp, hoa
lan trong góc yên ổn tự mình nở rộ… Cảnh sắc mà người nói ra
so với người khác còn nhiều hơn đẹp hơn, ngay cả ta cũng thập
phần bội phục thế tử.”
Bất tri bất giác, Tề Mộ thu lại ý cười, âm thanh bình thản nghe không ra cảm xúc, “Ha? Vậy sao?”
“Hai mắt thế tử tuy không thể nhìn thế thế gian phồn hoa, nhưng
cũng nhìn không tới nơi có thứ bẩn thỉu, mặc dù có những lúc vì sự sống mà làm chuyện dơ bẩn, nhưng khi không có người
trước mặt thì mới co thể theo nhất cử nhất động của người
nhìn ra được trái tim vẫn như lúc ban đầu.” Phong Quang dừng một chút, nói tiếp: “Ta không tin người có thể chân chính hiểu
được phải ngắm phong cảnh như thế nào hay so với người khác
càng biết cách hưởng thụ cuộc sống, lại là một tên tiểu nhân
ty tiện bất trị.”