cố Ngôn lập tức đi đến bên giường, thiếu nữ trên giường ngủ an
tĩnh, dung nhan xinh đẹp mà tĩnh lặng, nhu thuận đến mức khiến
người ta thương vào tận tim gan, cố Ngôn nâng tay, ngón tay nhỏ
nhẹ xoa xoa mặt nàng, tiện đà cúi đầu, hôn lên giữa mày nàng.
Hắn chuẩn bị nhiều năm, tính kế rất nhiều, chỉ vì bảo đảm nàng
có thể vẫn luôn ở bên người hắn, có lẽ ở trong mắt người
khác, hắn làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì nhận được niềm vui
của một nữ nhân, hắn nhất định là một người điên không có
khát vọng, nhưng trong mắt cố Ngôn, giang sơn dù tốt
cũng không sánh bằng việc có nàng bầu bạn bên người dài lâu.
Còn nhớ mười lăm năm trước, lúc cố Ngôn vừa mười ba ôm đứa bé mới sinh ở trong lòng, hắn bỗng nhiên thấy bảo vật mà bản thân đã đánh rơi bấy lâu nay đã trở lại, thật vậy, từ khi cố Ngôn có
nhận thức, hắn luôn thấy bản thân thiếu đi thứ gì
đó,không phải là vật chất, mà là trên tinh thần, hắn dường như từ lúc mới sinh ra đã có một lổ hổng ở trong tim, trống
rỗng, cho dù là vinh hoa phú quý hay quyền cao chức trọng
cũng không thể lấp đầy, cho đến khi hắn gặp được bé gái kia,
đem bé gái đó ôm vào ngực, hắn sinh ra một cảm giác thỏa mãn
rất kỳ lạ.
cố Ngôn thường xuyên không có lý do gì mà mơ
một giấc mộng, chuyện xảy ra ở trong mộng làm cho hắn cảm
thấy khủng hoảng, không phải vì trong mộng bản thân sẽ vĩnh
viễn sống cuộc đời trường sinh bất lão, mà là vì trên con
đường trường sinh ấy, lại không có hồng y thiếu nữa kia bầu
bạn.
“Bệ hạ yên tâm, đã không có gì trở ngại.” Cho dù khi nàng nhào
đến đâm vào vết thương ở ngực đau đớn vô cùng, hắn
cũngkhông chút nào cảm nhận được, âu yếm mỹ nhân ở trong ngực, ai lại phân tâm đi chú ý mấy chuyện không quan trọng làm gì?