Giang
hồ từ trước đã luôn biến đổi thất thường, năm đó, đại ma đầu
Tiết Nhiễm sau vài trận thảm án giết hại người trong võ lâm
thì đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, có người nói hắn đã
chết, cũng có người nói hắn đi đến một nơi rất xa, nói không
chừng một ngày nào đó hắn lại sẽ xuất hiện trong võ lâm, mặc kệ như thế nào, cho dù có là một người kinh khủng như thế
nào, sau khi biến thành truyền thuyết, hắn bất quá cũng chỉ
là người lúc trà dư tửu hậu mới được nhắc tới mà thôi, mà
giang hồ này, vẫn như trước là một giang hồ gió tanh mưa máu.
Mười sáu năm sau, đỉnh Bắc vực rét lạnh.
Gió tuyết nơi này giống như vĩnh viễn cũng không bao giờ ngừng
lại, trên băng nguyên trắng mù mịt, chỉ có một ngọn núi băng
tuyết đứng thẳng trong mây, nghe đồn nơi này tuyết rơi trăm năm
không ngừng, băng ngàn năm không tan, đúng là một môi trường cực
kỳ khắc nghiệt, bởi vậy, cũng không ai chọn nơi này làm nơi cư
trú.
Mà ở trong thế giới trắng một màu nơi này, một vị thiếu nữ
xuất hiện tựa như một vệt màu sáng ngoài ý muốn vội vã xẹt
qua, dưới áo choàng màu trắng lộ ra y phục đỏ như lửa, giữa
cánh đồng tuyết nhìn thấy nàng, đúng là khiến người ta nhìn
không rời được mắt.
Nàng một đường đi lên đỉnh núi, bởi vì mặc nhiều cho nên cho
dù nàng là người tập võ, cũng mệt mỏi thở hồng hộc, khuôn
mặt xinh đẹp cũng đông cứng ửng đỏ lên, gió lạnh thổi qua,
nàng hắt xì một cái, gió trên núi tuyết so với gió dưới núi
càng lạnh thấu xương, nàng bọc nhanh lại áo choàng trên người,
đến khi nhìn thấy một cái sơn động, do dự một lát liền đi
vào.
Đi một mạch vào trong đều có thể nhìn thấy tượng của nữ tử
này, thiếu nữ phát ra tiếng sợ hãi thán phục, lúc đi đến sâu
tận bên trong, nàng không khỏi đem ánh mắt đặt trên người nữ
nhân nằm trên giường băng, trên người nữ nhân đó cũng mặc một
bộ áo đỏ, so với thiếu nữ áo đỏ lại có vẻ khác biệt, nói
toạc ra là, cho dù lúc này nữ nhân kia đang nằm nhắm chặt hai
mắt, bộ dạng trông như là đang ngủ, trên mặt mày nàng có một
loại cao ngạo đường hoàng cực kỳ, khiến người ta phải khen
ngợi đúng là một mỹ nhân đẹp ác liệt.
Thiếu nữ không tự giác đến gần từng bước, ngồi xổm xuống
cạnh giường băng, nàng chống mặt, tỉ mỉ nhìn nữ nhân trên
giường, tán thưởng ra miệng, “Ngươi là ai? Tại sao lại xinh đẹp
như vậy, tiểu tử Nam Cung Mặc vẫn luôn ở trước mặt ta nói mẹ
hắn là xinh đẹp nhất, nhưng ta thấy so với ngươi thì nương nàng
chỉ là trò hề thôi.”
Người nhìn như đang ngủ trên giường thoạt nhìn bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cũng là tư thái của thiếu nữ, chỉ
là khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc của nàng nhắc nhở người khác là nàng đã chết, thiếu nữ cũng biết nàng đã chết,
nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, thiếu
nữ không khỏi nghĩ muốn trò chuyện cùng nàng.
“Ta thấy ngươi nhìn có vẻ rất quen mắt… Ta hẳn là gặp qua ngươi ở nơi nào rồi.” Thiếu nữ vuốt cằm buồn rầu suy tư, “A! Là ở
trong gương đồng, bề ngoài của ngươi có vẻ rất giống ta!”
Nói xong, chính nàng cũng ngại ngùng bật cười, “Ta cũng không
phải mượn cớ nói chính mình xinh đẹp… Tôn gia gia vẫn luôn gọi
ta là ma lem bé nhỏ, thật ra ta cũng không xấu, ta thấy bộ dạng ta tạm được, chỉ là vì trước đây cứ hay tìm ông ấy khóc, cho
nên ông vẫn luôn gọi ta là ma lem.”
Hắn khựng lại một chút, đôi mắt tựa hồ đen u ám thời khắc
này đông lại, lại như sương mù đột nhiên kéo tới càng làm
người ta không thể suy xét, hắn hơi hơi xoay người, giơ tay nắm
cằm nàng, nhiệt độ lạnh lẽo trên tay hắn làm nàng run run một
chút.
Tựa như đã nhìn hồi lâu, lại tựa như chỉ là trong chớp mắt,
hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, giống như chiếm
được một đáp án nào đó, mà đáp án này làm trong lòng hắn
tràn đầy vui mừng, hắn dịu dàng nói: “Thì ra là ngươi.”
“Ngươi quen biết ta sao?” Thấy tư thế hắn nắm cằm nàng rất kỳ
cục, vì thế nàng đứng lên, cho dù đứng lên rồi, thân mình nhỏ
nhắn của nàng cũng không cao được như hắn, cho nên nàng vẫn chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.
Nam nhân không trả lời câu hỏi của nàng, cũng không nhìn nàng,
hắn đi qua ngồi xuống cạnh giường băng, nâng tay khe khẽ vuốt ve
hai má thiếu nữ đang nằm trên giường, vẻ mặt của hắn quá mức
chăm chú, như đang nhìn trân bảo duy nhất trên đời này, sau khi
phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, hắn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ta họ Hạ, tên Tiếu Tiếu.” Nàng cười sáng lạn nói: “Thanh Ngọc nói ta vừa sinh ra đã cười, cho nên mẹ ta kêu ta là Tiếu Tiếu.”