Tiết Nhiễm không chết, Phong Quang sớm đã dự đoán được,
nếu không hệ thống sẽ nói nhiệm vụ của nàng thất bại, trực
tiếp đưa nàng rời khỏi thế giới này, trước kia nàng bắt buộc
chính mình không thèm nghĩ đến điểm này, coi như là hắn đã
chết rồi, nhưng lúc này bị Đan Nhai nói ra, tâm tình phức tạp
khó mà nói nên lời, không hiểu nên nghĩ cái gì.
Đan Nhai
nói: “Hắn thích dùng dược để khống chế người khác, trên người Quan Duyệt Duyệt có độc mà hắn hạ, trên người Nam Cung Ly cũng có, ngay cả ta cũng vậy, chỉ khác ở chỗ, ta sớm đã biết mà
bọn còn còn chẳng hay biết gì.”
Nhắc tới đây, sắc mặc
Mộc Lưu Niên cũng buồn, “Chúng ta muốn tìm nam hài tên Thanh
Ngọc kia, nhìn xem hắn có thể giúp Đan Nhai giải độc
hay không, không biết có được không?”
“Chuyện này… các người đi tìm Thanh Ngọc nói đi, hắn bây giờ đang sắc thuốc ở nhà bếp.”
Chỉ cho bọn họ phải đi đến nhà bếp như thế nào, một mình Phong
Quang đi về phòng, nàng nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, chỉ
cảm thấy cực kỳ đau đầu, lại cảm thấy buồn cười.
Trường sinh dược… cư nhiên là vì lý do buồn cười như vậy, hắn giết
nhiều người như thế, càng làm cho người ta thấy châm chọc là,
mỗi khi nhớ tới hắn, đều là gương mặt dịu dàng đó, người như
hắn, hoàn toàn không thể liên tưởng đến hai chữ phát rồ kia.
Cách một ngã rẽ, Phong Quang ngầm trộm nghe được tiếng khóc, nàng
nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong một góc kia có
một thị nữ đang khóc thút thít, mà một thị nữ khác đang an
ủi nàng.
Mí mắt Đông Phương Dạ hạ xuống, “Hạ cô nương… nàng dự tính sinh ra đứa trẻ này sao?”
“Ta cũng không biết…” Phong Quang ôm bụng, “Ta không thể ra quyết định.”
“Hạ cô nương, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nàng còn trẻ, cho dù không muốn sinh hạ đứa trẻ này ra, cũng không có gì đáng trách.”
Phong
Quang cứng ngắc rặn ra một nụ cười, “Ta sẽ từ từ cân
nhắc, cốc chủ, thân thể của ta không tốt, xin phép cáo từ.”
đi được một bước, nàng lại dừng bước chân, “cốc chủ, ta có đôi khi
cảm thấy nhàm chán, không biết khi rãnh rỗi có thể đến thư
phòng mượn mấy quyển sách nhìn xemkhông?”
“Tất nhiên là
được.” Đông Phương Dạ bỗng nhiên cười, tựa như hoa lê nở đầy,
tinh khiết mà rực rỡ, “Ta sẽ nói với thị vệ canh cửa,
Hạ cô nương lúc nào muốn vào cũng được.”
“Đa tạ cốc chủ.”
Phong Quang xoay người, bước chân không nhanh không chậm, không khác gì
bình thường, ánh mắt như có như không kia còn ở sau lưng nàng,
nàng cố gắng ngụy trang thành bộ dạng chưa hề phát giác được
gì, hỏi ở trong đầu, “Nói cho ta biết hắn có phải Tiết Nhiễm
hay không?”