Thương thế của Tôn Nhất Đao tái phát, không thể không làm Phong Quang
đang thu thập hành lý chuẩn bị chạy lấy người phải lưu lại,
ngay tại một ngày ánh dương tươi sáng này, có hai người ở bên
Cố Nhân Cốc sau khi báo cáo cốc chủ, được thị vệ giữ cốc thả bọn họ vào.
Hai người kia lập tức tìm đến Phong Quang, khi Phong Quang nhìn
thấy Đan Nhai và Mộc Lưu Niên cũng bất ngờ, nàng không nghĩ tới bọn họ sẽ đến Cố Nhân Cốc tìm nàng.
Mộc Lưu Niên tùy tiện nói: “Chỉ là một cái Cố Nhân Cốc, Thiên
Kim các chúng ta nếu muốn tìm đến cũng không dễ dàng.”
“Không, ta kinh ngạc không phải cái này…” Phong Quang quét mắt qua hai bàn tay đang ở cùng một chỗ của Mộc Lưu Niên và Đan Nhai,
im lặng kỳ lạ.
Đan Nhai mặt lạnh lùng khó có khi hiện ra vẻ ngượng ngùng,
nhưng lực tay nha đầu Mộc Lưu Niên kia không nhỏ, hắn hất không
ra, lời này ngay cả chính hắn cũng khó mà tin được.
“Ta rất ngạc nhiên, Kim Lũ cô nương có khỏe không?”
“Ngươi có ý gì?” Mộc Lưu Niên vừa nghe lập tức phát hỏa đem Đan Nhai kéo ra sau, “Đường lão phu nhân muốn đem Kim Lũ gả cho Đan
Nhai, ngươi không lẽ cũng nghĩ như vậy?”
“Không phải có hay không, ta chỉ đơn giản là… tò mò.” Lời này
của Phong Quang là thật, Kim Lũ thích Đan Nhai không phải là
giả, nhưng Đan Nhai lại không thích Kim Lũ, mà Đường Cửu Ca lại
thích Kim Lũ, cái tam giác quan hệ này, nàng rất tò mò phải
giải quyết thế nào, nói trắng ra là, lòng nhiều chuyện lại
lên cơn mà thôi.
Mà thân thể nhỏ bé kia của Mộc Lưu Niên, cho dù muốn chắn
trước một nam nhân to lớn như Đan Nhai cũng không có điều kiện,
Đan Nhai tùy tiện nâng tay lên xoa xoa đầu Mộc Lưu Niên, nói với
Phong Quang: “Kim Lũ đã rời khỏi Đường môn, trở về ma giáo.”
Chuyện của nàng ta và Đường Cửu Ca, đương nhiên cũng không giải quyết được gì.
“Nàng ta là người của ma giáo?” Phong Quang kinh ngạc.
“Đúng vậy, Kim Lũ là nằm vùng mà Nam Cung Ly phái đến Đường môn.”
Mộc Lưu Niên ôm cánh tay Đan Nhai, thân mình nàng nhỏ nhắn, Đan
Nhai cao lớn hơn nàng không ít, vừa nhìn qua, thật giống như là
nàng treo lên cánh tay hắn, nàng cười hì hì nói: “Không chỉ có Kim Lũ, Đan Nhai còn là hữu hộ pháp của ma giáo đó.”
Đầu óc Phong Quang như chết máy, “Đan Nhai ngươi… cũng thật không giống như là người trong ma giáo.”
Toàn thân Đan Nhai đều là phong phạm kiếm khách chính nghĩa
đường đường, chính phái đến không thể chính phái hơn nữa, nói
sao lại là người trong ma giáo được? Nhưng còn là hữu hộ pháp
cấp cao như vậy, hơn nữa, ngày ấy trong rừng trúc, hắn và Nam
Cung Ly nhìn không ra có chỗ nào không đúng.
Biết trong lòng nàng đang mê mang, Đan Nhai nói: “Thân phận của ta là hữu hộ pháp, Nam Cung Ly cũng không biết, vị trí hữu hộ
pháp từ lúc bắt đầu tồn tại đã không hề lộ diện, họ chỉ
phục tùng mệnh lệnh của một người là giáo chủ, nhưng Nam Cung
Ly cũng không có quyền ra lệnh cho ta.”
“Có thể ra lệnh cho ngươi… chỉ có hắn?” Phong Quang sững sờ nói.
“Không sai.” Đan Nhai gật gật đầu, “Hắn tuy rời khỏi ma giáo,
lại chưa hoàn toàn đem quyền lực giao cho Nam Cung Ly, hắn để ta
ở lại Đường môn, là vì chuyện lấy đi Bạo vũ lê hoa châm, hắn
cũng không tin tưởng Nam Cung Ly, hơn nữa, người góp lời để
Đường Cửu Ca mượn độc chạy trốn chuyện hôn ước cũng là ta,
độc là hắn cho ta, chỉ có Đường Cửu Ca trúng độc, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận thong dong tiến vào Đường môn.”