Phong Quang im lặng một lúc lâu, “Thanh Ngọc, chuyện này đùa không vui.”
“Ta không có đùa với ngươi.” Hắn chưa từng có kinh nghiệm chẩn
đoán qua nữ nhân mang thai, cho nên khi hắn bắt mạch cho Phong
Quang đang hôn mê, lần đầu tiên gặp phải mạch tượng mà hắn không biết, khỏi phải nói hắn đã chân tay luống cuống đến mức nào, cuối cùng hắn lật sách thuốc, xác nhận mạch đập của nàng
giống như trong sách ghi lại, mới khẳng định được là nàng có
mang thai.
Trước đó, hắn thật sự vẫn luôn tưởng tiểu hài tử là tạo ra
chứ không phải sinh ra, chuyện này, đúng là bóp chết nhân sinh
quan của hắn.
Thanh Ngọc nghiêm túc, hoàn toàn làm cho tâm lý may mắn của
Phong Quang không còn sót lại chút gì, nàng lui vào góc giường, đem chăn phủ lên đầu, “Để cho ta an tĩnh đi.”
“Nếu…” Lúc xoay người đi, Thanh Ngọc do dự nói: “Nếu ngươi không muốn, ta có thể giúp ngươi.”
Qua hơn nửa ngày, trên giường mới truyền đến một giọng nói buồn buồn, “Ừ…”
Đứa trẻ này không nên có, Phong Quang vô số lần nói với mình
như vậy, nàng không thể sinh hạ con của kẻ giết phụ thân mình,
nhưng đứa trẻ này có một nửa cốt nhục của nàng… Tay nàng đặt lên bụng, chậm chạp không thể quyết định, đối mặt với Tôn
Nhất Đao, nàng duy trì sắc mặt như thường, nhưng sau khi đi khỏi
phòng của Tôn Nhất Đao, đối với Thanh Ngọc luôn nhìn nàng với
ánh mắt lo lắng, làm lựa chọn làm bộ như không thấy.
Một mình một người đi trên đường đá, cảnh đẹp chung quanh nhưng
không có lòng thưởng thức, Đông Phương Dạ là một người rất chú trọng, đồ bày biện trang hoàng ở dinh thự để chỗ nào cũng
đều là phong lưu lịch sự tao nhã, nhưng mấy ngày nay tâm sự quá nhiều, vẫn luôn không có tâm tư đi ngắm hoa ngắm trăng, mới vừa
đi đến dưới một thân cây, một con mèo bỗng nhiên từ trên cây
chạy trốn xuống dưới, Phong Quang bị hoảng sợ, lui về sau một
bước, vấp phải cục đá, thân mình ngã về sau, nàng theo bản
năng bảo vệ bụng, nhưng đau đớn lại không tới, bởi vì nàng ngã vào trong lòng một người.
Con mèo nhảy xuống đất đó nhe răng một cái, chỉ chốc sau đã bỏ chạy đi xa.