Nhưng tâm của
Phong Quang đã bị gió tuyết đông cứng, nàng lạnh đến phát run,
trước kia chỉ cảm thấy cái ôm của hắn cực ấm, nhưng ngay lúc
này nàng chỉ thấy đây là nơi rét lạnh nhất trong thiên hạ,
lạnh đến… không thở nổi.
Nàng không thể hiểu được, vì
sao nam nhân này sau khi thừa nhận hắn đã giết phụ thân nàng,
còn có thể dùng thái độ dịu dàng như vậy đối xử với mình,
mà đôi mắt trong suốt kia của hắn càng đáng sợ hơn, không hề
nhìn ra là hắn đang làm bộ một chút nào.
Hắn
chỉ đang trần thuật lại một chuyện có thực, bởi vì hắn thật
sự cho rằng, chuyện giết phụ thân nàng không có gì đáng lo, mà nàng cũng sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng hay
khổ sở.
“Phong Quang…” Tay Tiết Nhiễm áp lên hai gò má
nàng, cảm nhận được nàng đang run rẩy, mày đẹp nhíu lại, quan
tâm nói: “Lạnh sao? Bên ngoài gió to, chúng ta trở về phòng
thôi.”
Nàng không biết bản thân nàng làm sao có thể tự tin nói ra một câu như thế,
chỉ là trong lòng có một giọng nói nói với nàng, nàng phải
mang theo Thanh Ngọc rời đi, nếu không… nếu không bọn họ chỉ có
thể vĩnh viễn bị giam lại ở chỗ này.
“Phong Quang, nàng
phải rời khỏi ta sao?” Tiết Nhiễm nhẹ giọng hỏi, thân ảnh gầy
yếu cô đơn đó ở trong bóng đêm, lại khiến cho người ta không thể nhẫn tâm làm trái ý hắn.
“Ngươi không phải Tiết Nhiễm
mà ta biết… không cần dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta!” Phong Quang lôi kéo Thanh Ngọc xoay người liền chạy.
Tiết Nhiễm đứng bất động một chỗ thật lâu, đợi đến khi mây đen che
mờ ánh trăng, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt u tối của hắn
đã biến mất, cũng rốt cuộc có động tác, một sợ roi dài năm
thước xuất ra khỏi tay áo hắn, lúc sắp sửa quấn lại thắt lưng Phong Quang thì một thanh kiếm phá không bay tới chống lại roi
dài đó, làm cho nó lệch hướng mà đánh vào thân cây hoa đào.