Nhưng lòng của Phong Quang cực kỳ lạnh lẽo, nàng không khống chế
được mà lui từng bước về sau, rõ ràng thái độ của hắn với
nàng từ trước đến nay không có gì bất đồng, nhưng lúc này
nàng thấy cực kỳ sợ hãi, hắn ngay cả Quan Duyệt Duyệt từ nhỏ đến lớn đều ở bên người hắn cũng có thể lợi dụng, vậy nàng thì có vốn liếng gì mà có thể tin tưởng hắn chỉ đơn thuần
thích nàng?
Tiết Nhiễm thấy được sợ hãi trong mắt nàng, hắn có chút buồn rầu để kẹo hồ lô trong tay lên trên bàn đá,
ngay sau đó thân hình thoáng động, chỉ trong chớp mắt, hắn đã
bóp cổ Nam Cung Ly.
“Tiểu Ly nhi, ngươi đem bí mật của ta
nói ra, ta nên trừng phạt ngươi thế nào mới được đây?” Khóe mắt Tiết Nhiễm hơi hếch lên, hắn đang cười, cười còn hoàn mỹ hơn
bất kỳ thời điểm nào khác, mang theo mị hoặc kinh tâm động
phách.
trên người hắn giống như thấy được bóng dáng của
Nam Cung Ly… không, Nam Cung Ly chỉ là mị hoặc ở bên ngoài, nghênh ngang nói cho mọi người biết hắn là một nam nhân nguy hiểm, mà Tiết Nhiễm là ở sâu tận bên trong, chờ đến khi người ta bởi
vì sự dịu dàng của hắn mà tới gần, họ cũng sẽ không phát
hiện chính mình đã bước vào phạm vi nguy hiểm nhất.
Phải nói là nhìn thấy bóng dáng Tiết Nhiễm trên người Nam Cung Ly.
Nghe được một tiếng “Tiểu Ly nhi” nhẹ nhàng đó, cả mặt Nam Cung
Ly không khỏi kinh ngạc, hắn cố gắng không quan tâm đến thống
khổ khi bị bóp cổ, không xác định gọi ra: “Sư phụ?”
“không… không có khả năng, mười hai năm trước hắn đã bị ta giết… ngươi không có khả năng là hắn!”
Tiết Nhiễm thở dài sâu xa, “Tiểu Ly nhi, ngươi cũng thật ngốc,
ta không bị ngươi giết chết, ngươi làm sao có thể ngồi lên vị
trí giáo chủ ma giáo được hả?”
“Tại, tại sao…” Nam Cung Ly thực sự không thở nổi, “Vì sao ngươi muốn giả chết?”
“Bởi vì, ma giáo bất quá là do ta nhàm chán mới tạo ra nó, ta đã
chán nó rồi.” Tiết Nhiễm tiện đà thương hại nói: “Ta vốn
tưởng rằng ngươi là người có hiểu biết, lại không nghĩ ngươi
đem chuyện không nên nói đều nói ra, ngươi có biết ta đã
lâukhông có giết người?”
Đúng vậy, hắn không tự tay giết người, bởi vì có rất nhiều người thay hắn giết người.
“Sư phụ! Van cầu người… đừng giết hắn!” Dây thừng cột trên người
Quan Duyệt Duyệt không chặt, không biết đã thoát ra từ khi nào,
thân thể của nàng còn rất suy yếu, đi được hai bước liền ngã
xuống đất, nàng quỳ gối bên chân Tiết Nhiễm, khóckhông ngừng,
“Sư phụ… con van cầu người… đừng giết hắn…”
“Duyệt
Duyệt… không cần cầu xin cho hắn…” Nam Cung Ly trong trúng độc,
ngoài bị người kiềm chế, sắc mặt hắn đã dần dần mất đi màu
máu, nếu nói Tiết Nhiễm trước mặt Thanh Ngọc và Quan Duyệt
Duyệt vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng săn sóc, vậy trước
mặt Nam Cung Ly, lại giống như một cơn ác mộng vậy.