Hôm
nay y phục của Phong Quang so với bình thường cũng không có gì
khác nhau, nàng cười bưng chén rượu lên, “Duyệt Duyệt à…”
Quan Duyệt Duyệt vừa nghe nàng gọi mình như vật liền rùng mình rét lạnh một chút.
“Muốn gặp ngươi một lần cũng thật không dễ.” Lời này của Phong Quang như có thâm ý, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cũng không có gì
không đúng, nàng nói: “Tục ngữ có câu một chén rượu hóa giải
ân cừu, tuy nói trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, bất
quá, hiện tại ta là trưởng bối của ngươi, vậy cho dù ngươi đã
nói cái gì, đã làm chuyện gì, ta đều không nên so đo với ngươi, bởi vì, ta là sư nương của ngươi.”
Lúc nói xong lời cuối, tiếng cười trong lòng Phong Quang cơ hồ
sắp ức chế không được mà phát ra miệng, nói thế nào đây?
Chính là có loại cảm giác nông nô nổi dậy ca hát ăn mừng.
Hiện tại thân phận của ta cao hơn ngươi một bậc, cho dù ngươi có là nhân vật chính thì đã sao, còn không phải ngoan ngoãn gọi
ta một tiếng sư nương à?
Sắc mặc Quan Duyệt Duyệt đại biến, nàng ta nhìn Tiết Nhiễm,
chỉ thấy Tiết Nhiễm đang vì tân nương tử của mình lừa xương
cá, coi như không thấy được không khí sóng ngầm mãnh liệt của
hai nữ nhân này, nàng ta khẽ cắn môi, nửa ngày mới nói được ra một câu, “Ta bị bệnh tim, không thể uống rượu… sư nương.”
Nói ra hai chữ cuối cùng, cũng có nghĩa là nàng ta chịu thua.
“A… hình như là vậy.” Nàng gật gật đầu, trong mắt mông lung men
say giống như phủ một tầng hơi nước, “Vậy hiện tại mọi người
đi hết rồi, chúng ta động phòng đi!”
Tiết Nhiễm bị nàng dùng âm thanh lớn như vậy nói ra hai chữ
động phòng dọa đến, hắn theo bản năng bịt miệng nàng lại, lại không nghĩ rằng nàng như đang chơi đùa mà vươn ra đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn, hắn như bị điện giật mà tránh ra,
“Phong Quang… nàng uống say.”
Nàng lôi kéo hắn nghiêng đông lệch tây quay quay đi vào trong
phòng, hào khí ngất trời nói: “Đi, chúng ta động phòng, ta đã
sớm muốn thượng chàng!”