Còn không phải nhờ người trong lòng ngươi ban tặng sao!
Bởi vì đi ra lúc hơn nửa đêm, Phong Quang cũng không đeo khăn che mặt, lúc này nàng cũng không thể tùy ý lộ ra thần sắc ghét bỏ
nào, điều này làm cho biểu tình lúc này của nàng rất phức
tạp, không dám gạt bỏ tay hắn, nàng cười rất khó nhìn, “Giáo
chủ đại nhân, ta xấu xí thì đi trước vậy, sẽkhông làm vướng
mắt của ngài.”
“Ta có nói để cho ngươi đi sao?” Hắn cười, ngay sau đó tay nâng cằm nàng sửa lại, bóp chặt cổ nàng, “Lần trước ngươi dùng Duyệt Duyệt đến lừa dối ta, có thể thấy
ngươi có biết quan hệ của nàng với ta, mặc kệ ngươi làm sao
biết được, tóm lại, ta không thể để ngươi sống.”
Phong
Quang cầm lấy cổ tay đang bóp chặt cổ mình, tay lớn của hắn
rất cứng, nàng không có cách nào bẻ ra được, nhưng hô hấp của
nàng đã muốn dần trở nên khó khăn, nàng khó chịu nói: “Ngươi…
buông…”
“Hạ tiểu thư, ngươi không phải rất có khả năng nói
chuyện sao? Ngươi thử xem, có thể nói ra lời khiến ta buông tha
cho ngươi hay không?" Nam Cung Ly giống như đang chơi đùa với một
con mồi thú vị, thái độ cực kỳ tùy tiện.
Sau nửa nén hương, hai bóng người xuất hiện ở một khe núi sau
Đường môn, vừa đáp xuống đất, thấy biểu tình nàng không đúng
Nam Cung Ly liền buông lỏng tay đang cầm lấy nàng.
Chẳng quan tâm đến việc chạy trốn nữa, Phong Quang chống lên một thân cân, khó chịu phun ra.
Nam Cung Ly cực ghét bỏ cách xa nàng từng bước, “Hạ Phong Quang, chẳng lẽ ngươi mang thai sao?”
“Mang thai… cái đầu… ngươi… Ọe!”
Nàng đây là bị say khinh công không được à!?
Có một loại người, khi chính mình dùng khinh công nàng
sẽ không choáng váng, mà khi người khác mang theo nàng
bay đi nàng sẽ cực kỳ choáng váng.
Cái này giống với
việc có vài người lái xe sẽ không say xe, nhưng khi bọn họ ngồi xe người khác lái sẽ say xe, rất không may, nàng chính là
người như thế.