Thanh Ngọc sao lại giống như trở nên… ngây thơ?
không đúng, hắn vốn đã là một đứa nhỏ thôi.
Nàng lắc đầu than thở, còn chưa nói gì để khiến hắn buông tha việc thích Quan Duyệt Duyệt đâu, Quan Duyệt Duyệt không thích tỷ đệ
luyến, mà nàng thích giáo chủ ma giáo, nam nhân giết hại cả
nhà Thanh Ngọc.
Phong Quang có chút u buồn, nàng
ngồi trên bậc thang trước cửa, cứ thế u buồn cả một buổi
chiều, cho nên lúc Quan Duyệt Duyệt trở về liền thấy một người ngồi trong viện mà ngây người trong chốc lát, bất quá nhìn
thấy đó là Hạ tiểu thư đáng ghét kia, sắc mặt nàng không có
gì hay mà thong thả điqua.
“Này, ngươi ngồi đây làm gì thế?”
Phong Quang còn lười liếc mắt nhìn nàng ta, “Ta ngồi ở chổ này,
nhìn xem có người nào bị bệnh thần kinh mà tới tìm ta nói
chuyện không.”
“Ngươi chờ người bệnh thần kinh tới tìm ngươi nói chuyện, vậy ngươi cònkhông phải là bệnh thần kinh sao?”
“Biết ta bệnh thần kinh, còn có bệnh thần kinh tới tìm ta nói
chuyện, vậy cái người bệnh thần kinh tìm ta nói
chuyện không phải còn thần kinh hơn ta sao?”
Quan Duyệt Duyệt lần đầu tiên cũng có lúc phải câm lặng.
Phong Quang liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hừ, đấu với ta, tiểu nha đầu, tuy Quan Duyệt Duyệt cũng là người xuyên không, bất quá
nàng ta chỉ xuyên có một thế giới mà thôi, nàng thì đã xuyên
qua mấy thế giới rồi, đã qua mấy đời người.
Quan Duyệt
Duyệt chưa gặp qua người còn nói chuyện lợi hại hơn mình, nàng ta bắt đầu có hứng thú, cũng học tư thế của Phong Quang ngồi
bên cạnh nàng, tò mò hỏi: “Aiz, có phải ngươi thích sư phụ
ta không?”
“Phải thì sao?”
“Nhưng mà ta không thích ngươi làm sư nương ta.”
“Ta quan tâm ngươi có thích hay không làm gì, người ta thích là
Tiết Nhiễm, ngươi có ý kiến gì ta cũng lười quan tâm.”
Người ta nói mặc kệ rồi, Quan Duyệt Duyệt lại có hứng thú, nàng
kề sát vào người Phong Quang một chút, “Sư phụ ta rất ngây thơ,
theo ta được biết, nữ nhân có ý với sư phụ không ít, nhưng sư
phụ ta cho tới bây giờ đềukhông xem lọt mắt ai, bất quá ta thấy sư phụ ta đối với ngươi thì có chút khác khác.”
“Có cái gì khác?” Con mắt Phong Quang rốt cục cũng nhìn Quan Duyệt Duyệt.
“Sư phụ ta thế nhưng vì ngươi mà lạnh mặt nói chuyện với ta, đó là lần đầu tiên đó!”
“Ta nói có khác là có khác, trước kia ta cũng có phạm lỗi, nhưng mà chỉ cần ta làm nũng một chút sư phụ
sẽ không trách ta, nhưng lúc đó ta cũng làm nũng rồi, hơn nữa
lúc sư phụ xem bệnh luôn rất nghiêm túc, nhưng lúc ấy khi chẩn
trị cho Đường Cửu Ca sư phụ vẫn luôn không yên lòng, phương thuốc viết sai một chữ cũng không biết, ta đoán nguyên nhân là vì
ngươi chạy đi mất.”