Ngay lúc đó, một thị nữ đi đến, nàng ta dường như không cảm
thấy bầu không khíđang trở nên nguy hiểm, hành lễ xong, nàng
nói: “Đan đường chủ, lão phu nhân nói ba người này vô hại, muốn mời ba vị này qua bên kia.”
Tiết Nhiễm hiểu được vì sao Tôn Nhất Đao lại đem cái thứ gọi là
tín vật này giao cho Phong Quang mà không phải giao cho mình, bởi vì Tôn Nhất Đao biết nếu giao cho hắn, vậy chắc chắn hắn
sẽ không lấy ra, da mặt hắn quá mỏng.
Đường lão phu nhân
cũng biết không khí im ắng này là do mình tạo ra, bất quá bà
cũng không thấy ngượng tí nào, để cho Kim Lũ thu lại này nọ,
bà nói: “Tiết thần y vì Cửu ca mà đi đường xa đến đây, lão
thân thật sự thấy áy náy, nhưng tình huống của Cửu ca thật sự khiến người ta phải lo lắng, mong Tiết thần y có thể trước
tiên đi xem Cửu ca rồi hãy nghỉ ngơi, không biết có được không?”
“Cứu người làm trọng, tại hạ cũng có dự tính trước tiên đi chẩn trị cho Đường công tử.”
“Được thế thì tốt rồi, mời Tiết thần y đi theo lão thân.”
Đường lão phu nhân mang Tiết Nhiễm trước tiên đi đến chỗ ở của Đường Cửu Ca, Phong Quang cũng đi theo cùng, Thanh Ngọc thế
nhưng đi cùng Kim Lũ đến phòng khách, hắn muốn đem đồ đạc mang
đến sửa sang lại để ở trong phòng khách.
Phong
Quang đi bên người Tiết Nhiễm, nhìn trái nhìn phải ngắm
nghía, không quan tâm đến chuyện Đường lão phu nhân đang nói
triệu chứng trúng độc của Đường Cửu Ca với Tiết Nhiễm, đột
nhiên, một nữ nhân lao ra ở một góc, tốc độ chạy của nàng ta
rất nhanh, nhìn thấy trước mặt có người thì lẫn tránh qua rất mau, nhưng nàng ta tránh được Đường lão phu nhân, tránh được
Tiết Nhiễm lại không thể tránh được Phong Quang.
Khi hai
người đụng vào nhau sắp sửa ngã xuống đất, tay Tiết Nhiễm kéo lại được cánh tay mềm yếu như không có xương kia, nhưng mà,
người hắn kéo lại không phải Phong Quang.