Tôi quay đầu sang, giọng bất bình của Minh Đăng từ trong chăn ấm
vọng ra. Tôi không cười nữa, xem ra con tiểu miêu tử đó thâm hiểm có cỡ, không phải dạng vừa dễ dàng sống chung.
-sao mọi người không nhân cơ hội anh ta không có nhà mà dứt
khoát xử tử nó luôn. À không, vuốt mặt nể mũi, chỉ nên cho nó một bài học nhớ đời thôi?
Phong Linh cười cười, bước xuống giường, tiến tới chỗ tôi, mắt
không rời con tiểu bạch thử tôi ôm trong lòng, có vẻ cũng bị
ẻm hút hồn, nói.
-cậu cũng ít có ác.
Tôi bình thản đáp.
-không phải như vậy thì khi nó thấy chúng ta mới thành thật ngồi yên một chỗ sao?
-bọn họ làm vậy không phải là tự gây chuyện bất lợi cho bản
thân sao? Hay thật sự xem thường năng lực của chính quyền? Nghĩ
đang chơi trò mèo vờn chuột sao? Nhưng thật sự ở đây ai mèo ai
chuột? Cái “traixinhtimgaidep” chắc không phải của tên bạch y nhân đâu ha? Cũng không ngu tới mức đó đi?
-đấy là đương nhiên, chắc gã tùy tiện lấy di động của tên bị
giết nào đó rồi sử dụng, hai tên này tựa như nhàn rỗi quá gây chuyện giải trí đồng thời quá đề cao khả năng ứng phó giải
quyết của bản thân? Nhưng đây thực sự không phải vụ việc cỏn
con mà cá nhân hai người đó có thể gánh được, không ngoại trừ
là một nhóm có hẳn đầu não chỉ huy? Được không? Toàn gây rối
ở chốn thường nhân vốn không đủ năng lực léng phéng.
Tôi đi theo bọn họ xuống khu vực để xe, một chiếc Toyota Land
Cruiser 7 chỗ màu đen mạnh khỏe nhưng bụi bẩn, lá cây, tuyết
vụn bám dính dày đặc, này cũng dễ hiểu, nhưng điều đặc biệt
là hai bên thân xe lại dán một lớp giấy màu đỏ cam nóng rực
với hoa văn uốn lượn như hai cánh chim lửa, ấn tượng như thế mà bọn cảnh sát giao thông không truy ra được nơi này sao? Thắc mắc vậy hỏi luôn.
- xe này vốn tuyền đen, những khi xảy ra sự cố sẽ được ngụy
trang một phen. Giống như lần đó bị hai gã motô giao thông gắt
gao rượt đuổi, khi cắt đuôi được rồi phải lập tức thay biển số xe cũng như ngoại hình, lần nào lừa đảo cũng trót lọt.
Hoa Thiếu Thiên ngồi nơi ghế lái, cười thoải mái giải thích,
cậu bạn Đặng Tiểu Trà như bị sâu lười ám, cả cơ thể gầy gò
thả lỏng tới mức muốn hòa tan vào ghế ngồi bên cạnh. Đôi bạn
này tính cách muôn phần trái ngược, một kẻ như ánh dương rực
rỡ ,nụ cười ánh mắt đong đầy sức sống thanh xuân sôi nổi khiến người khác nhìn vào cũng thuận tiện lây được chút hăng hái.
Tên còn lại vật và vật vờ, lù đà lù đù, người khác nhìn
cũng không muốn nhìn, thậm chí còn vì sự dương quang của
Thiếu Thiên mà lu mờ đi. Tiểu Trà khá kiệm lời, nhưng không phải
kiểu lạnh lùng lãnh khốc như Âu Tử Dạ, chẳng qua giống như quả
bóng bay vậy, người ta đẩy một cái, nó liền nhúc nhích một cái, bạn
hỏi một câu hắn lại đáp một câu, tuyệt không nói nhiều, sau đó lại tiếp
tục chìm nghỉm vào thế giới riêng.
Tôi hơi hạ mắt liếc nhìn, trên danh thiếp ghi :Công ty cổ phần
sản xuất muối Trường Lô. Tên: Mạnh Chương. Chức vụ: Trợ lý phó tổng giám đốc. Địa chỉ: Khu công nghiệp Nam Cảng, Đường Cô, Tân Hải, Thiên Tân và số điện thoại.
Tôi ngồi ở ghế chờ xe buýt, từng đợt lại có người tới, nơi
công cộng này nhanh chóng trở lên đông đúc, từng đợt lại có
người lên xe, nó lại trở lên vắng vẻ. Tôi cũng được bố nuôi cho đi thử một lần, nhưng không thích sự chật chội và bốc mùi
của nó lên về sau thôi. Ông ấy lúc đó thấy mặt tôi như sắp
phát bệnh liền kể một câu chuyện để tôi phân tâm. Giọng ông ấy
trầm ấm mà điềm đạm, rất thích hợp làm người đọc mấy câu
truyện cổ tích ru trẻ con trước khi đi ngủ.
Xe buýt chạy trong nội thành tựa như đàn cá mập khổng lồ,
nghênh ngược lượn lách, hú còi inh ỏi bất chấp dòng xe cộ
nhộn nhịp vì quỹ thời gian nghiêm ngặt quy định 15 phút một
chuyến. Những phương tiện đi phía sau vô số lần vì hành động
phanh gấp đón trả khách mà gây ra tai nạn giao thông, về sau đám xe như lũ quái vật lại còn dày mặt dán thêm dòng tít “xin
đừng hôn mông tôi” hoặc “đừng đâm mông tôi”.
Lần đó bố tôi đi đến chỗ luyện Pháp Luân Công ở công viên gần
nhà, tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn thương tâm, tầm đó
khoảng 5h 30 sáng, một chiếc xe buýt đâm vào chiếc otô 7 chỗ,
thật may lúc đó đường còn vắng vẻ, chứ vào đúng tầm không
khéo còn khiến các phương tiện giao thông khác bị va lây nhưng
hai nạn nhân trong cuộc lại hoàn toàn không cách nào cứu vãn.
Về sau báo đăng, nói chiếc xe buýt kia trở cũng không đông nhưng
chỉ có 13 người, toàn bộ đều trẻ tuổi, là sinh viên tương lai
rộng mở, mà bên xe ô tô lại là một gia đình 4 người đang trên
đường đi du lịch, thật sự khiến người ta thương tâm. Về sau có
lời đồn, hàng năm cứ vào ngày bọn họ bất đắc dĩ phải lìa
đời, có những người nhất định sẽ được chứng kiến lại hình
ảnh tai nạn trên, không, thậm chí còn được mời tham gia. Tôi
thoáng giật mình, mời tham gia sao? Ai nguyện ý chứ?
Tôi ngây người đến lúc trời chiều tắt nắng, những cơn gió của
bóng tối bắt đầu mạnh mẽ thổi bung đám lá úa vàng trên những gốc cây khô cằn quanh đây. Dòng người vẫn nhộn nhịp qua lại,
những ánh đèn sắc màu nhấp nháy che lấp hoàn toàn ngàn sao
lấp lánh trên cao. Đột ngột, những bông tuyết trắng toát lành
lạnh theo gió bay lượn khắp chốn, tôi lại ngây ngẩn ngước đầu
nhìn, bố nuôi nói, mưa là nước mắt của lão thiên, mà băng
tuyết là những giọt lệ hối hận của người chết không muốn rời bỏ nhân
thế.