-tôi đây công tư phân minh, chú lại xếp tôi vào cái loại não phẳng thế sao?
Phong Linh chép miệng, đành bấm xem tiếp.
Khu vực chiếu sáng không được rộng lắm, đường kính 4m, ngoài
phạm vi đó, xung quanh bắt đầu trở lên dần mờ như phủ một lớp
sương đêm, song vẫn có thể nhìn ra, trên những bức tường, có
treo rất nhiều, rất nhiều nữ nhân, bọn họ toàn bộ, toàn bộ
đều là khỏa thân.
Trên cơ thể gầy trơ xương, dựa vào thị lực của tôi, dễ dàng
nhìn ra, những dòng máu đỏ lòm vẫn đang chảy xuôi theo tới bàn chân, nhỏ giọt xuống nền đất lạnh buốt. Âm thanh quanh quẩn
trong căn phòng tưởng tĩnh mịch lại ẩn chứa muôn vàn tiếng
động u u không xác định, khiến cho người nghe có cảm giác bất
an.
Một góc nhỏ trong màn hình hiển thị ngày 18 tháng 11 năm 2015 và thời gian đang chạy: 21:33:46 giây.
Sau đó là một loạt tiếng động dồn dập từ xa lại gần, tiếng
bước chân dừng lại, tiếng kim loại va chạm, từ vị trí điểm mù lần lượt xuất hiện một đám người, camera theo dõi hẳn đặt
phía trên cửa ra vào. Từ trên cao, không thể nhìn rõ mặt mũi
đám người mặc quân phục lính cai ngục quen thuộc, nhưng vẫn có
thể nhận ra, toàn bộ là nam nhân.
À không, lẫn trong đám đó, vẫn có một nữ nhân, cô ta một tay
chống hông, một tay vừa chỉ trỏ vừa hạ lệnh, khẩu âm rất khó
nghe. Sau khi mệnh lệnh ban xuống, đám đàn ông nhanh chóng tản
tới bên các nữ phạm nhân đang bị treo trên tường. Sau đó, chính
là tự cởi đồ bản thân ra.
Cơ thể đám người đó như chết rồi ,hoàn toàn im lìm không chút
nhúc nhích động đậy. Tôi lấy làm kỳ quái, một chút phản ứng
như giật nảy co quắp cũng không có, hay là do quay xa lên không
thấy rõ? Hoặc do chất lượng thu hình quá cùi bắp? Chẳng lẽ
không chút đau đớn khó chịu?
Đám xúc tu từ tốn lần lượt thu về, khối khí đen đặc vốn không rõ hình dạng dần dần xảy ra biến hóa, sau mấy lần nhào lặn
phập phồng lên xuống, màn hình lại xoẹt xoẹt cắt ngang. Nó
trở thành con thú đen xì xì, to lớn như một con bò tót với
đám đuôi dài loằng ngoằng không ngừng uốn lượn như một đám
rắn.
Cái, con quái vật gì vậy?
Màn hình lại xoẹt xoẹt, cái người vốn từ nãy đứng quay lưng
lại như pho tượng thạch cao bỗng dưng xoay người, ngước đầu,
nhìn chằm chằm vào màn hình. Hẳn là, nhìn thẳng vào máy quay một cách cố ý, có điều, ngay khoẳng khắc tên nhân chứng lộ ra phía trước, tôi lập tức trợn mắt đứng hình. Một tíc tắc hắn cố tình lộ diện, tôi chớp mắt a chớp, chẳng lẽ trên đời còn
có một tên khác có sở thích giống vậy, đeo mặt nạ rồng màu
sắc sặc sỡ như tham gia lễ hội hoa xuân?
Màn hình lại xoẹt xoẹt, từ thân thể gã mơ mơ hồ hồ còn nhìn
thấy một luồng khí mỏng mảnh như sương uốn lượn khắp phòng,
không biết là mới xuất hiện hay vì quá tập trung nhìn cái đám hắc khí kia mà không nhận ra nó đã hiện diện ngay từ đầu?
Nó dài mảnh, rất dài, vô cùng mỏng mảnh, như một tấm khăn voan chầm chậm lướt qua những con người trong căn phòng tạo ra cái
bóng trên cơ thể họ. Một cái khăn voan lại mọc ra vô vàn sợi
tua rua đối xứng, tựa như, đám chân rết. Không sai, y như cái thứ nhìn thấy lúc ở cùng gã Mạnh Chương trong căn phòng ngâm thi
thể.
- tôi và Tiểu Minh đều gặp qua một người đeo mặt nạ rồng rất
giống người trong clip này, chính là ở trong nhà tù Bàn Cẩm,
được hắn cứu ra, Tiểu Minh có lẽ rõ chi tiết hơn.
Cả đám nhìn tôi, gãi gãi bên má, có chút do dự mới nói.
-dù không khẳng định có chắc là tên đó hay không, bởi vì rất
có thể hắn ở trong một tổ chức có hơn một người cùng kiểu ăn mặc như thế, nhưng tôi tin là thật, không thể làm giả clip này
được.