Tôi thấy con
đó từ tốn bẻ cái khúc chữ V ngược trở lại, cho đến khi thẳng như thủa ban đầu thì lại tiếp tục uốn nắn cho đến khi “ rắc”
một tiếng nó đứt làm hai.
Một con khác hai tay nhấc cái giường ném về hướng Phong Linh,
cái giường hoàn hảo lao tới lăn lộn ba vòng trên không “rầm”
một tiếng bốn vó lại chổng lên, úp phần mặt tạo ra cái chữ
thập ép dính gã vào giữa.
Tôi không nghĩ ngợi thêm, cầm lấy can dầu lên chạy về hướng hai
con, lúc còn cách 5m thì tiện đà ném luôn. Con cầm khúc gậy
sắt vung tay, can dầu bay đi lại xui xẻo hất toàn bộ lên người
thằng bạn bên cạnh.
Tôi không ngờ mọi truyện vừa mới tiến hành đã tốt đẹp ngoài
dự liêu, tay giơ tên “Pằng” một tiếng viên đạn lao ra, tức khắc
lửa hừng hực bốc cháy thiêu đốt con thi quỷ.
Nó gào rú điên loạn lao tới, tôi ba chân bốn cẳng ù té ngay và luôn, tên bạn kia cũng hú hét theo sau. Tôi định chạy vào phòng bếp, nghĩ khó khăn lắm mới dụ nó ra đây, lại phanh gấp lộn
trở lại. Vừa xoay đầu đã thấy hai con đuổi theo sát nút.
Hai con thi quỷ lao tới, gọi là thi quỷ, bởi chúng vốn là
người đã chết, nhưng linh hồn lại bị kẻ khác thao túng bằng
cấm thuật khiển linh thông qua một loại đá có tên là Cố Hồn
Phách, cùng với Dụ Hồn Hương đã bị mất của Âu Tử Dạ xa xưa
đều được bắt nguồn với tên gọi chung là Canh Mạnh Bà.
Một loại đá khai sinh nơi chiến trường tàn khốc, vì nó mà khơi mào, vì nó mà hủy diệt.
Ừ, cái tên bạch y nhân kêu bọn này là tay sai đắc lực, vậy y hẳn là một Vong Linh Sư.
Tôi nhếch mép cười, tên khốn khiếp đó, lại coi những người vốn lên được yên nghỉ nơi Cửu Tuyền làm vật đùa giỡn trong lòng
bàn tay.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, dửng dưng nhìn hai con thú đồng thời
phóng về phía này, nhưng mới hùng dũng được mấy bước thì
chúng bị một đám bóng đen bu tới như đỉa đói đánh hơi thấy
mùi máu.
Miệng chúng như cái vòi hút, đã bấu vào đâu là dính chặt
không chịu buông ra, chỉ đến khi, từng bộ phận đều bị đứt rời, văng ra mỗi nơi, chúng sẽ điên cuồng ,bạo loạn mà lao tới cắn
nuốt, đến một mẩu xương cũng không chừa lại...sạch sẽ gọn
gàng như thể chưa bao giờ được chén no nê thỏa mãn.
Tất cả, cùng xuống địa ngục nào.
Nơi này chẳng bao giờ chịu thay đổi, vẫn tối tăm ảm đạm như
thế, dẫu mấy tháng trước, hay vài năm trước, thậm chí là hàng thiên niên kỷ đã nặng nề trôi qua, giống như là, nơi thời gian
ngừng vận hành, vạn vật vẫn đứng yên, duy trì một trạng thái
bất biến...
Tôi lặng lẽ đi trên con đường dài đằng đẵng tưởng như không có
điểm kết thúc. Các con đường chạy cắt ngang qua nhau chia thành
nhiều ngã rẽ ,nhiều lựa chọn, tôi lại như kẻ mộng du, bước đi
vô định, không ngần ngại cứ đâm thẳng phía trước, chưa từng nảy sinh ý định dừng chân nghĩ xem có nên vòng sang bên cạnh hay
không.
Đây lại là thế giới giành cho tôi? Chứa chấp tôi tồn tại?
Ngày nối ngày, tháng tiếp tháng, năm luân phiên thay nhau canh
chừng, 10 năm trôi qua trong căm hận, 100 năm trôi qua trong uất ức, ngàn năm trôi qua trong tuyệt vọng...sau đó, làm sao bù đắp
nổi.