Cái này có chút ngoài sở liệu a, ý nghĩ lóe nhanh trong óc là “sao lại đông đúc thái quá thế này?”
Tôi cứng ngắc người nhìn lại, hồi lâu, bọn họ thế những vẫn không buồn
nhúc nhích khiến bản thân có chút khó xử không biết tiếp theo lên làm
gì. Đột nhiên lại ngoài ý phát giác, dùng mắt tìm kiếm một vòng vẫn
không thấy Phong Linh đâu. Tên đó, sao lại đi không nói một lời nào, bỏ
mặc tôi bơ vơ ở đây tự sinh tự diệt sao?
-này, định cứ đứng hớp không khí tới bao giờ ?Qua xem chút đi.
Giật mình bởi tiếng nói thình lình vang lên sát tai, quay lại hóa ra là
Phong Linh. Cái tên này, rõ ràng mấy giây trước đột ngột biến mất, mà
giây sau cũng không tiếng động trở lại rồi?
Gã chủ động bước tới một giường bệnh có bác sĩ đứng kế bên, không còn cách nào khác tôi đành bám theo.
Trên giường là một người đàn ông đang mở cặp mắt trũng sâu thâm quầng
tràn đầy tơ máu, ánh nhìn vô hồn không có tiêu cự, có lẽ tuổi đã qua 40
cũng có thể mới ngoài 30, tôi không đoán được. Ông ta mặc bộ quần áo tù
nhân bạc màu, tứ chi và thậm chí là phần cổ đều bị cột lại trên giường
chỉ có thể không ngừng điên cuồng nhúc nhích như thể bị động kinh.
Bộ đồ thật ra cũng không phải size to chẳng qua cơ thể rất gầy lên khi
mặc vào cảm giác nhìn lại càng mong manh, mong manh như một bộ xương khô chờ ngày được tiêu thất. Cả cơ thể đều lan tỏa thứ mùi hôi hám như cả
thế kỷ chưa được tắm rửa thay đồ, chế độ đãi ngộ ở nơi ngục tù đúng là
chẳng ra thể thống gì.
-hắn tên Thẩm Dương sống ở thành phố Đại Liên, hai năm trước vào đây khi mới vừa 30 với tội danh giết người cướp của hưởng án tù 10 năm .Nhưng
sau khi vào đây được 1 năm thì bị ngục trưởng nhìn trúng, theo lệnh của
ban lãnh đạo chọn lấy 1000 phạm nhân khác cùng hưởng phúc phần tham dự
một trong vô vàn dự án thí nghiệm bí mật lên thân thể con người.
Tên bác sĩ chậm rì rì thuyết minh bên cạnh, giống như một con robot máy móc phát ra âm thanh đều đều không cảm xúc.
Gã vừa nói tay cũng không ngừng thao tác, lấy ra một viên thuốc thả vào
cốc nước, chỉ vài giây sủi bọt sau, chất thuốc đã được hòa tan hoàn
toàn. Gã lại dùng ống tiêm không mũi kim hút lấy số nước thuốc đó rồi cứ thế một tay túm lấy cằm tên bệnh nhân hơi đẩy mặt ngửa lên, một tay bơm vào cổ họng, cưỡng ép uống.
- đây là một trong những phức hợp dự án lớn của lãnh đạo ban xuống, bọn
họ muốn tạo ra những chiến sĩ không cần ngủ nghỉ cả ngày lẫn đêm nhằm
phục vụ trong các trận chiến kéo dài đến cả tuần. Cục Kế hoạch nghiên
cứu cao cấp thuộc Bộ Quốc phòng đã cho thử nghiệm bí mật modafinil trên
2000 bệnh nhân kéo dài suốt 5 năm qua, thế nhưng số người tồn tại qua 6
tháng chính là bằng không...bọn họ tất cả đều lần lượt mất kiểm soát lý
trí.
-Modafinl...
Tôi lẩm nhẩm trong miệng, muốn tạo ra những chiến binh có thể hoạt động
liên tục nhiều ngày trời chính là đi ngược lại 1 trong ba nhu cầu cơ bản của con người. Có thể nhiều ngày không cần ăn uống ngủ nghỉ, nhưng liên tục bị kiềm hãm sẽ đẩy thần kinh con người ta tới cực hạn, và như thế
tác dụng bị dội ngược khiến họ rơi vào trạng thái khủng hoảng.
Người nằm trên giường bệnh, tựa như một bộ xương khô nhưng vẫn còn kịch
liệt vẫy vùng. Đôi mắt đột nhiên trở lên sinh động, tựa như một con búp
bê vô tri được bàn tay thần thánh kích hoạt, nó bắt đầu xoay chuyển từ
từ trái phải trên dưới, tựa như lần đầu ngỡ ngàng nhìn thế giới, có chút kích thích. Sau đó lại như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt bắt đầu trở lên kích động cuồng loạn mà xoay vòng như bị mất kiểm soát.
-đó một loại thuốc có tác dụng kích thích trung khu thần kinh, khiến con người có thể sinh long hoạt hổ liên tục trong 72 giờ liền mà vẫn minh
mẫn khỏe mạnh, thế nhưng nếu dùng thường xuyên lâu dài, không, chỉ cần
dùng tới liều thứ 5 sẽ đẩy nhanh quá trình hao tổn sức sống...đến liều
thứ 10 ,cuối cùng chết như một lão già hom hem từ thể xác lẫn tinh thần.
Đang nghĩ nghĩ nhìn nhìn đột nhiên có giọng nói thầm thì bên tai làm bản thân ớn lạnh tận xương. Mẹ nó chứ, tôi chửi thầm trong đầu khi nhìn
thấy hung thủ té ra là tên Phong Linh. Khuôn mặt gã mờ mờ ảo ảo trong
thứ ánh sáng vàng vọt lúc có lúc không, như phủ một lớp ánh sáng sương
mù, gây ra cảm giác ngờ vực tựa như biết chắc là gã nhưng vẫn không tin
tưởng lắm.
-cơ quan này còn tài trợ kết hợp với việc nghiên cứu nhiều biện pháp
chống buồn ngủ khác thường như dùng điện từ trường kích thích đại não để tiêu trừ mỏi mệt. Trước đó vào đầu thập niên 1980 còn triển khai chương trình tuyệt mật gọi là MKULTRA, với mục tiêu tìm ra những phương pháp
có thể khống chế thao túng đầu óc người khác, nếu thành công thì sau này sẽ chẳng còn bè lũ phản đồ tặc tử nào nổi loạn quấy phá chống đối chính quyền nước nhà. Trong 3 thập niên sau đó, cơ quan này dùng chất gây ảo
giác và biện pháp sốc điện để tẩy não các đối tượng thí nghiệm một cách
không thương tiếc, coi sinh mạng con người bèo bọt như đám chuột bạch.
Gã vừa nhẹ mỉa mai đến đó, một chuỗi âm thanh méo mó phát ra từ cái
miệng bệnh nhân khốn khổ đang không ngừng tự dày vò bản thân khiến tôi
quay đầu lại nhìn. Đầu gã có đeo thêm một cái mũ sắt, trên đó cắm chi
chít đủ các loại dây điện xanh đỏ,một đầu có đèn báo nhấp nháy,đầu kia
kẹp với bảng điều khiển. Gã bác sĩ liền thao tác mấy nút, tiếng gầm gừ ú ớ khủng hoảng vô nghĩa của bệnh nhân lại ngân nga càng thảm thiết bi
thống hơn.
Dây siết to bản ở cổ vốn không chặt lắm,gã cứ không ngừng ngóc đầu lên
như muốn vùng thoát giờ lại tựa như cái bào gỗ, không ngừng chà xát chà
xát cái cổ thon gầy như muốn làm nó mỏng thêm. Tứ chi thì càng chật vật
hơn, chỉ có thể xoay xoay cổ tay cổ chân nhỏ mảnh như cành củi mục,
tưởng như giãy giụa mạnh hơn nữa thì sẽ tự động làm gãy chúng mất.
Thế nhưng đám xương rỗng đó không bị nứt vỡ, mà sau một hồi cuồng bạo
phản kháng, thứ bị giật đứt lại là sợi dây trói đàn hồi mềm dẻo.
Gã đột ngột bật dậy như cái lò xo bị lấy đi tấm đệm che chắn, hai tay
xương xẩu chộp lấy cổ họng tôi mà ra sức bóp lấy bóp để, gào to vào mặt
tôi một tràng dài đau đớn căm phẫn. Mồm miệng nhễu đầy dớt dãi như lên
cơn bệnh chó dại, hai mắt long sòng sọc tràn đầy thù hận chất chồng như
thể tôi là thủ phạm tàn sát cả dòng tộc gã.
Tên bác sĩ phụ trách bên cạnh cuống quýt lao tới, hai tay túm lấy một
tay gã muốn giật ra khỏi cổ tôi, dùng lực vài giây mà vẫn không thấy
hiệu quả. Tôi cũng hai tay chộp lấy cổ tay gã muốn ra sức kéo đi, lại
pháp hiện thể lực của bản thân như bị ai phút chốc bòn rút hết, thậm
chí, khẩu súng lục bảo bối đâu rồi?
Gã bệnh nhân hom hem như tên ốm đói khí lực lại như của ba bốn người
trưởng thành khỏe mạnh dồn lại, gã khẽ vung tay dễ dàng hất văng con
ruồi trắng đang phiền nhiễu bên cạnh, cơ thể trói gà không chặt đập vào
một thành giường khác kế bên rồi đập trở lại mặt đất, nằm im luôn.
Trước đó 2 tên bác sĩ khác gần đấy thấy vậy cũng vội vã chạy tới bên
giúp tên kia một tay khống chế tình hình đang mất kiểm soát, thêm một
tên nữa chạy tới điều chỉnh lại tần số bảng điều khiển sóng điện não,
cuối cùng tôi cũng loạng choạng lùi ra sau, gập bụng sờ sờ cái cần cổ
thon thả lại hằn đậm thêm vết siết ngón tay, yết hầu lên xuống, thở hổn
hển gấp gáp như cá mắc cạn.
Bất chợt cơ thể lại bị ai đó thô bạo kéo đi, lòng chợt lạnh giá,răng cắn chặt dồn lực, tay vung lên đấm vào hình dạng u tối im lìm trước mắt,
không ngờ lại bị đón lấy, ngăn chặn dễ dàng .