Song đao đang bao trùm một nguồn lam hoả dìu dịu nhu hoà như bóng
trăng in đáy nước, lay động bất chợt hừng hực sục sôi. Thế lửa bùng lên hung dữ như hơi thở cự long chọc giận, song đao múa
một đường tuyệt mỹ, thế lửa lao đi như lôi điện phóng xuống,
cày nát mặt đất, phá tan vạn vật.
Dị xà hứng chịu đòn tấn công cường bạo, lao đao chật vật lui về sâu trong bóng tối.
Âu Tử Dạ xoay thân chạy tiến tới căn phòng, tôi đứng ở ngay lối
ra vào, tay đặt sẵn lên một cơ quan hoa văn thanh đồng hình tròn
nắp đặt trên tường.
Cặp mắt đỏ rực không cam lòng loé
sáng, một bóng đen phóng tới, sừng hoá nơi đuôi tựa như tia
chớp nhá xuống sau lưng Âu Tử Dạ. Cánh tay tôi vung lên không
chút suy nghĩ, lôi cầu xanh dương to cỡ trái bóng rổ chớp mắt
lao đi như vũ bão, đồng thời cùng lam hoả đánh tới. Chỉ nghe
“ầm” một tiếng nổ lớn kinh thiên, cả khúc đuôi bị chia năm xẻ
bảy, rơi xuống từng tảng vương máu đỏ tươi. Một thứ gì đó như
tia chớp xoẹt qua bên má khiến tôi đơ người trấn kinh vì tốc độ quá nhanh.
Âu Tử Dạ vừa lọt qua là tay tôi vặn chuyển,
cánh cửa đá nhanh chóng đóng lại. Qua khe cửa tối đen, những
đốm đỏ âm hiểm không cam tâm loé sáng lấp lánh.
Tôi ngây
người ra một lúc nghe tiếng va chạm tưởng như bất kỳ lúc nào
cũng có thể rạn nứt sụp đổ. Âm thanh rung động cỡ một đàn voi chen chúc thi nhau húc đổ. Kỳ lạ là, xung lực lan đi khắp bề
mặt vách tường, tôi nhíu mày, tinh ý có thể thấy được rung
trấn như sóng nước, truyền lực tán đi.
Tôi hồi thần lại mới buột miệng làu bàu.
-Cái thứ điên loạn gì đâu.
Đưa mắt quan sát, căn phòng khá rộng, khoảng 40m vuông nhưng lại
trống trải không có bất cứ thứ gì, ngoại trừ cánh cửa mới
ban nãy ào ào chạy vào thì chính là kín mít như bị nhốt
trong một khối hộp.
Không có cửa ra khác?
Thứ ban
nãy suýt ám toán được tôi thì ra là mẩu vụn mũi sừng nhọn
hoắt hơn mũi lê, giờ đây nằm lăn lông lốc một chỗ an phận thủ
thường.
Chính giữa có một cột đỡ khá to, trên có gắn
ba ngọn nến trường minh ấm áp ôn hoà, tôi nheo mắt quan sát,
tựa như tuỳ nghi không theo hàng lối. Ba ngọn nến tựa như ba
vầng thái dương, lặng yên soi sáng khung cảnh tăm tối u tịch bên
ngoài, lặng yên chứng kiến tình cảnh của ba tầng tranh miêu tả
bên trong.
Cột chống được một thân cây cao tới tận trần,
tán lá um tùm xum xuê gần như chiếm hết toàn bộ không gian bức
tranh.Tầng tranh sát mặt đất nhìn sơ qua thì tưởng là một lễ
hội cầu an tạ ơn tưng bừng.Miêu tả một đám thanh nam tú nữ mặt mũi hớn hở đội vòng hoa sặc sỡ, tay cầm lẵng cầm giỏ, rắc
hoa rơi đầy đất. Phía sau thêm một đội ngũ cúi đầu trầm mặc
như đưa tang khiêng theo một con cá lớn, máu theo bụng vết thương
chảy lênh láng mặt đất.
Tầng hai lại miêu tả bảy người bốn nam ba nữ bị trói quỳ, vẻ mặt mê man khoé môi tựa cười mà
giống khóc, ánh mắt ngây ngô lạc hồn. trên mặt đất dây thụ như
xà thi nhau bò ra trườn tới, phía xa, đám người rước cá xoay
lưng hối hả bỏ về như chạy.
Tôi tiến bước gần hơn, ngước đầu nhìn cột đá to cỡ một vòng ôm không hết.
Chờ đợi một lúc vẫn không thấy có ai mở miệng, đành bất đắc dĩ chỉ định.
-Âu Tử Dạ?
Anh ta mở mắt nhìn mấy giây rồi lười biếng nhả lời.
-Trong Tục Tử Bất Ngữ có ghi chép về một truyền thuyết của Cửu Vĩ Xà, là
một loại rắn bẩm sinh đã có sẵn đặc tính yêu thú nên dễ dàng tu luyện thành tinh. Sở hữu một cơ thể cuồn cuộn như xà nhà
cột đình, với chín cái đuôi kéo lê phía sau, cùng bản tính
cực kỳ hiếu sát, không giết được con mồi quyết không bỏ, làm
chúng trở thành quái thú khiến người người nghe danh sợ hãi
vỡ mật.
Hai mắt rực lửa như dung nham, bộ da cứng rắn như
thép nguội, như tấm áo giáp kiên cố vững chắc ngăn cản đao
thương, khiến cho việc diệt trừ nó trở lên khó khăn... Thứ ban
nãy lại là Vạn Xà Chi Vương ngàn năm mới xuất hiện vạn con
mới thành hình-Thất Thủ Cửu Vĩ Xà. Nó sở hữu hai cơ thể
dính liền một chỗ, không những thế từ eo trở xuống lại mọc thêm 5 cái đầu. Chín cái đuôi kia còn hình thành sừng hoá như kỳ
lân, cong ngược lên như vũ khí bọ cạp, công kích con mồi không
chết không từ...Công thủ đều thập toàn như vậy, vốn không có
mấy đối thủ xứng tầm...
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà
nghe. Là tên điên nào tâm nham hiểm gọi ra, hay vốn dĩ nó đã
tồn tại sẵn như là thần bảo hộ nơi này?
-Chúng tôi vốn bị bọn Công Du Giám Binh truy đuổi gắt gao, sau khi tìm
ra phương pháp mở đường đi vào Sâm La Thụ, bọn kia có nhân dịp
cũng cùng vào? Có khi nào, con dị thú điên cuồng đó do một tên trong chúng mời ra?
-Là bởi vì trong bọn chúng cũng có người giống như anh, có thể coi địa phương của Sâm La Thụ như nhà?
Trong tích tắc tôi nhìn thấy ánh mắt đối phương tăm tối như lỗ đen
loé lên tia sáng dụ hoặc nhưng tràn đầy chết chóc, tựa như ánh chớp trong cơn giông tố.
-Mặc kệ là ai, nếu bọn họ có thể làm vậy với chúng ta...thì tại sao anh không đáp lễ hậu lại cho phải phép?
Âu Tử Dạ đột nhiên nhắm mắt lại, nơi anh ta ngồi khéo sao lại
đối diện với cây cột, ngước đầu một chút ánh mắt lại chiếu
tướng tới bức tranh trên cùng, thờ ơ nhả lời.
-Tôi không
thể....Tôi chỉ có thể bảo vệ bản thân cũng như các cậu an
toàn rời đi...Về phần tham chiến công kích, chỉ có kẻ gần như
đã hoàn toàn cam tâm tình nguyện đồng hoá cùng Sâm La Thụ,
chấp niệm mê muội muốn trở thành một phần nơi đây, mới sở hữu được khả năng kiểm soát thực thể hoá nguy hiểm tới vậy...