Một loại tín đồ si tâm u mê
như thế nào ở chỗ này xuất hiện, cứ như vậy mọc lên sao? Không thể nào, nhất định là được điều động tới. Nhưng phải là
tình huống như thế nào mới nảy sinh tâm tính như vậy?Vẫn là
tự nhiên hay lại do rèn rũa. Nếu là vậy, tất cả chẳng phải
chính là sớm được cố ý sắp xếp bày đặt?
Âu Tử Dạ, anh ta cũng nhất định có lý do chính đáng ở đây,
chứ không thể nào vô duyên vô cớ. Chỉ là đến tột cùng nguyên
nhân gì. Anh ta nói không muốn phá huỷ Sâm La Thụ, huỷ hoại nó
cũng tức là...nơi này liền biến mất. Như vậy anh ta là không
muốn nơi này diệt vong?
Nơi này...còn có gì khiến anh ta lưu luyến muốn bảo vệ? Người
không còn, cảnh cũng mất, ý định của Âu Tử Dạ là gì?
Chúng tôi một đường trầm tư im lặng. Trong bầu không gian quỷ dị như vậy, một vài chuỗi âm thanh kỳ kỳ quái quái tưởng như
không rõ ràng lại cứ thế minh bạch vang vọng, tựa như tiếng
hoang thú gọi bầy đàn, nghe xa xôi như từ cõi mơ hồ nào đó mà
lại bén nhọn đâm xuyên vào não.
-Âu Tử Dạ cảm ơn anh cứu mọi người...Chỉ là anh vào bằng
đường nào mà không bị Sâm La thụ ảnh hưởng? Hơn nữa như thế
nào anh lại có mặt ở đây để cứu chúng tôi? Tôi còn tưởng anh
đang ở vùng nảo vùng nào cơ.
Tôi cố cười đùa, nhưng mới kêu được hai tiếng bụng quặn đau như ruột bị xoắn, đành ngậm mõm lại.
Âu Tử Dạ nhàn nhạt đáp.
-Dây tơ đỏ cột quanh bao kiếm của cậu có nguyên khí của
tôi...Khi có người rơi vào huyễn cảnh của Sâm La Thụ, hồn khí
của người đó sẽ tạm thời biến mất trên nhân gian...Mà Sâm La
thụ vốn được nuôi dưỡng từ máu của tôi...cho nên tôi mới cảm
ứng được sự nguy hiểm lẫn vị trí của cậu.
Phải, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh ta ngay từ đầu đã ở
gần nơi đây. Có phải rất trùng hợp không? Sao đột nhiên lại có
cảm giác, tựa như không phải tôi tình cờ chọn địa phương này
dấu mình ẩn thân. Dường như tuyến đường này đã được khéo léo
vạch sẵn mà tôi chẳng hề hay biết cứ ngây ngô bước vào.
Bạch Ngân xen miệng, nói chuyện với tôi.
“Thảo nào Ưu Đàm không vội đi tìm anh, thì ra ngay đến khế ước
bản mệnh cũng không truy tìm được vị trí của chủ nhân. Nhưng
việc Ưu Đàm tồn tại phần nào bảo đảm anh tạm thời còn chưa
nguy hại đến tính mạng. Cho đến khi anh ta cứu anh ra, có lẽ
đến lúc đó Ưu Đàm mới phát giác ra được sự hiện hữu của anh.
Tôi gật gật.
-Âu Tử Dạ, anh có nhìn thấy một bà lão....?
Âu Tử Dạ tâm trí lại dường như bay tới chốn nào, chưa từng để tâm nghe tôi nói.
Hành lang rất rộng rãi, còn về phần dài bao xa thì chịu, quá
tối, ngoài phạm vi 3 mét thì chỉ có bóng đen phủ kín mít.
Âm thanh kỳ quái kia vẫn đeo bám, từ một góc nào đó hay từ
bốn phương tám hướng đồng loạt phát, một chuỗi tiếng vỡ vụn
như thể một loại mật ngôn, thanh âm trong trẻo mà da diết nhưng
bất an lo lắng cứ như từng đợt sóng trào, không sao kìm hãm.
Tôi vừa dứt lời chỉ nghe “rầm” một tiếng đáp trả, như thể có
vật nặng đổ, tiếng đất đá rơi vỡ, âm thanh trong khung cảnh thế này khá ấn tượng. Theo sau đó là hàng loạt chuyển động cọ
sát chậm rì rì, tựa như bình thản tới chỗ con mồi, cao ngạo
từ trong bóng tối quét mắt nhìn xem phản ứng bấn loạn khẩn
trương của con mồi.
Bốn chùm ánh sáng đỏ au như nhỏ máu, lơ lửng giữa lưng chừng
không trung, tựa như hai cặp lồng đèn trung thu, trong bóng đêm
phá lệ nổi bật. Rõ ràng còn ở rất xa, nhưng lồng đèn đỏ kia
cũng không hề bé nhỏ.
-Á Á Á...
Tiếng hét chói tai của Ô Nha vang lên, sau đó bé chôn mặt vào bụng tôi ôm cứng lấy.
Cơ thể Ưu Đàm luôn được một lớp khí tràng đặc biệt như đom đóm bao bọc, trong đêm tối càng khiến ánh mắt người ta dõi theo
không dứt.
Cánh cửa này hoàn toàn không có gì đặc biệt để phân biệt với bức tường, ngoại trừ một bức phù điều tựa như một khung tranh gắn lên đó thì xung quanh cái gì cũng không có.
Khung tranh lại có chút ẩn ý thăm dò, chẳng rõ hình thù, nó
tựa như tập hợp của nhiều bức tranh vốn rõ ràng rồi ghép
lại, phân chia 3 hàng 4 cột, hơn nữa lại có cả khung để trống,
không rõ ẩn ý dẫn dắt tột cùng là gì.
Cụ thể trên mỗi khung nhỏ có khắc một con thú, xắp xếp tựa
như không theo trật tự, lần lượt từ trên xuống dưới là một con
chim, một con rắn, một con hổ, một con rùa và một con sư tử,
bên cạnh đó còn kèm những ô khắc chữ Triện là tâm, tỳ, phổi,
thận, gan...
Tôi thấy tay anh ta cử động, nhanh thoăn thoát dịch chuyển các
bức tranh. Rất giống một loại trò chơi ghép tranh trên một
miếng nhựa, các miếng ghép đã bị đảo lộn vị trí, trống một ô và bạn phải từ một ô trống duy nhất đó di chuyển các miếng
ghép sao cho chúng về đúng vị trí nguyên bản.
Tiếng cạch cạch khi di chuyển không ngừng phát ra. Sau khi dừng
lại, vị trí các bức hình nhỏ như sau: Thanh Long ở vị trí bên
trái bức tranh mà cạnh sát nó thì chính là gan, hình Bạch Hổ
ở bên phải kèm với phổi, phía trên là Chu Tước bên cạnh là tâm, phía dưới là Huyền Vũ bên cạnh là thận, mà trung tâm chính là
Kỳ Lân cùng tỳ.
Anh ta dừng tay lại, lùi về sau một chút,
Mỗi thánh thú cai quản một phương và chúng mang theo biểu tượng
quyền uy không thể thay thế hay phủ định, đặc biệt Tứ tượng,
không những có ý nghĩa về mặt tinh thần rất quan trọng trong
Đạo giáo nói chung mà còn nắm giữ một vai trò cực kỳ mật
thiết với khoa thiên văn học hay phong thủy học phương Đông nói
riêng.
Trong trung y cũng có mối liên hệ giữa ngũ tạng lục phủ với âm dương ngũ hành, ví dụ như : phổi là kim, gan là mộc, thận là thủy, tâm là hỏa, tỳ là thổ, mà trung tâm chính là Hoàng Lân với biểu tượng của nguyên
tố Thổ.
Đây là vì sau khi nhìn thấy sắp xếp của Âu Tử Dạ liền đơn
giản ngộ ra, chứ nếu không chắc tôi còn đứng ngốc lăng thêm một lúc nữa.
Chờ đợi vài giây sau từ tấm phù điêu hoàn thành, không có gì
xảy ra. Âu Tử Dạ dùng chân tức mình đá mạnh một cái, tức
khắc âm thanh cành cạch của tiếng cơ quan ẩn sâu phía dưới hoạt động. Đồng thời cơ thể chợt vô thức rùng mình ớn lạnh, tựa
như có một luồng khí kỳ dị nào đó chạy xộc vào buồng phổi
khiến tôi tắc thở, tiếp theo tựa như kim châm chích mà lan đi
khắp người.
Tôi quay người gọi Ưu Đàm trong tâm trí, nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng rầm rầm trấn kinh không ngừng vang vọng.
Ưu Đàm bỏ chạy, phía sau như có một quân đoàn hắc ám hùng hổ
gắt gao càn quét. Khí thế sục sôi tựa như tiếng nước lũ bị
dồn ép trong lòng cống nhỏ, cuồn cuộn muốn phá vớ
Rung trấn do cơn lũ đen tạo ra vô cùng trấn nhiếp, càng đến gần sát khí cường đại càng nồng đậm, cảm giác như chúng biến
thành thực thể tàn sát dây thần kinh yếu ớt của phàm nhân,
làm người ta run rẩy không vững. Nhưng khi nhìn thấy chân thật
thứ muốn hoà mình vào bóng đêm kia, tâm người ta chợt lạnh
lẽo, thoáng chốc cả cơ thể cũng muốn hoá băng.
Hình thể cực kỳ to lớn đồ sộ, cơ thể như một đoàn tàu hoả miễn
cưỡng nhồi nhét bên trong, chỉ thấy một khối dày đặc uốn lượn vảy giáp hắc ám bao phủ.
Hai thân thể cao lớn lừng lững như hai cái cần cẩu nâng đỡ hai
khối hình tam giác, trên đó có gắn một cặp lồng đèn khép hờ
tựa như chưa tỉnh hẳn.
Ưu Đàm vung gậy đánh cho một khúc đuôi văng đi, thì một khúc
khác như bão quét ập tới, nó đưa gậy gian nan chống đỡ, gương
mặt vốn không nhiều cảm xúc chân mày cũng nhăn cả lại, tái
nhượt.
Hai tay anh ta cầm song loan đao, thân đao đen tuyền phủ một lớp
khí xanh ngọc bắt mắt, nhờ thứ ánh sáng hung hiểm đó mà ánh
lên vô vàn hoạ tiết cổ ngữ phủ vây, tinh xảo mà huyền bí.
Hai cặp đèn lồng kia khi nhìn thấy Âu Tử Dạ nhảy vào tham
chiến, cặp mắt dường như muốn trừng to hơn, hung sát quỷ dị
trong mắt nồng đậm như hai hố dung nham.
Một cơn sóng đen lao tới, Âu Tử Dạ đơn giản vung tay gạt bỏ,
thứ đó đâm vào khúc thân khác va vào vách tường tạo ra âm thanh “rầm” trấn kinh, lực đạo cực khủng bố. Anh ta dẫm lên một
khúc đen xì làm bàn đạp, nhảy qua một khúc khác đen ngòm không kém ngáng đường. Ở khoảng cách tuy không quá xa nhưng thiếu
thốn ánh sáng cùng không gian chật hẹp thế này, không nhìn rõ
được toàn bộ dung mạo thứ kia, chỉ cảm thấy Âu Tử Dạ như đang
đối đầu với một con bạch tuộc có vô số xúc tu, lúc nào cũng
sẵn sàng vung vẩy đánh tới.
Bề rộng của hành lang không lớn, chứa vài người cùng tiến
cùng lùi thì không vấn đề, nhưng vẫn đủ để chứa cái thứ quái vật khổng lồ không biết dài tới cỡ phi lý nào chen chúc bên
trong, cảm tưởng như lúc nào hành lang cũng có thể dễ dàng
rạn nứt. Thế nhưng, hiển nhiên là, trấn động liên tiếp dồn dập kinh hãi khủng khiếp là thế, nhưng trần sàn hay vách tường
đều không chút lung lay hư hại.