Nhân tâm, cũng là một thứ rất dễ dàng bị ma hóa, khi bạn tiếp
xúc với sức mạnh hắc ám đặc biệt, hoặc bị ma lực mạnh hạ lời nguyền
chú, con người bạn sẽ chìm sâu trong u mê hoàn toàn bị nó dẫn
dắt khống chế. Thông thường đến khoảng thời điểm nhất định,
ngay tới linh hồn cũng bị cắn nuốt sạch sẽ. Một khi như thế
tâm ma sẽ thực thể hoá.
Sau lưng, tiếng bước chân thật nhẹ, như dẫm trên thảm êm, nhưng
tựa như được giác quan linh mẫn nhắc nhở, tôi cũng không ngoài
ý khi biết kẻ tới là ai.
Lam lôi quả thật đối với nó không có mấy tác dụng, bởi vì đơn giản nó cũng có khả năng khống chế lôi điện.
Tôi không xả giận nữa. Cha mẹ vì tôi mà bỏ mạng, tôi lại chỉ
có thể trơ mắt bất lực nhìn sự tình chậm chạp tiếp diễn.
Trong lòng như có luồng dung nham nóng bỏng không ngừng hối hả
tuôn ra, nhiệt hoả phun trào thiêu đốt tâm can, bùng lên cháy buồng
phổi, nghẹn tắc yết hầu, tim ngập tràn tư vị đau đớn, ân hận này,
cay đắng này không cách nào tha thứ xoá bỏ.
“Thất Sát Phong Hồn Trận.”
Tiếng lãnh đạm của nó nhẹ cất lên.
“Óan linh và âm sát khắp không gian sẽ bị một lực lượng vô
hình hấp dẫn khiến cho chúng vô thức tụ tập lại. Ngày ngày đêm
đêm bị vây khốn bên trong chiếc lồng chỉ có thể vào không thể
thoát ra, chỉ có thể không ngừng điên loạn cắn nuốt hấp thu
các linh thể khác, cho đến khi chỉ còn lại một linh thể duy
nhất, ác độc và tàn bạo nhất.”
Tôi kinh hoảng nghe nó nói, rồi quay đầu nhìn lại thân ảnh ở
giữa trung tâm hố máu. Những gương mặt nổi dập dềnh bị cuốn
về phía anh ta như một vùng xoáy nước với lực hút chết chóc.
Tôi kìm chế run sợ.
-Anh ta sẽ thế nào?
“Chủ nhân yên tâm, anh ta bây giờ không thể chết được...”
-Vậy sau này thì như thế nào?
“Sau này...sau này cũng sẽ không sao hết, chỉ là...”
Tôi lơ đễnh nhìn đám Hoàng phù, giấy vàng mực chu sa chính là
bùa chú của đạo gia được sử dụng từ thời thượng cổ. Hoàng phù phát triển mạnh vào thời Hán Đường, trải qua trăm năm ngàn năm, thẳng
đến hiện đại, đa số sẽ cho rằng đây là chiêu lừa bịp của những thầy
bói vô căn cứ không có sở học.
Bùa chú chỉ là miếng giấy nhỏ được vẽ vời mấy đường bút
tưởng như nguật ngoạc, vì sao có thể linh nghiệm, có thể phòng
thân hộ mệnh, thậm chí có thể chế hình nhân khiển âm binh?
Thời cổ đại hầu hết các bậc cao nhân này đều tu luyện công phu
nội gia bí truyền, thân thể bọn họ mạnh mẽ bởi khí công hộ thể,
khi vẽ bùa, khí tràng họ sẽ thay đổi, ý niệm từ bàn tay truyền
qua cán bút xuống từng nét vẽ.
Mang bùa cầu may cầu bình an chính là một phương pháp nhỏ nhằm điều chỉnh từ trường của thân thể luôn được âm dương cân bằng.
Vẽ bùa cần hành văn liền mạch lưu loát, suy nghĩ phải nhập tâm. Trong
khi làm còn cần phải niệm đọc mật ngữ. Mật ngữ là một loại cổ
ngôn được truyền thừa nghiêm ngặt trong đạo giáo. Nó cũng có
thủ ẩn tương tự như trong đạo phật. Cho nên bùa của đạo gia tuy có
thể bắt chước vẽ, nhưng không có tu vi, không đọc được mật ngữ, vẽ
cũng là lá bùa vô dụng.
-Sử dụng 777 mạng người, trận pháp này bày ra với mục đích
tạo một ma linh hùng mạnh nhất với khả năng thôn phệ bất cứ âm sát hay ác linh nào lại gần. Vậy thì...việc sử dụng anh ta
như quân át chủ bài cuối, mục đích tột cùng gì?
Cái gọi là thất sát, hay thất sát thiên quan chính là đại biểu cho kết thúc chấm hết. Thiên Can lấy thất làm sát, chi lấy thất làm hướng,
bát tự mệnh lý Thiên Can tính ra nhân sinh có bảy bát tự là mang hung
sát tàn bạo. Sinh thời bọn họ có người nắm giữ quyền lực to lớn được kính sợ, có sở hữu tài năng kiệt xuất được ca tụng, có người nhân hậu đức độ được tôn kính, có người kế thừa sản
nghiệp được ngưỡng mộ, có người ban cho dụng mạo được ao ước.
Bọn họ là nhân trung long phụng, nhưng lại bị ép buộc chết đi,
linh thể của họ tạo ra một chiếc lồng giam cầm, tạo ra một lực
hút không cưỡng lại. Oán hận thấu trời của bọn họ mới là
điểm mấu chốt, đó là trận cơ của Thất Sát Khoá Hồn Trận, mà anh
ta, lại là mắt trận.
-Vì thế cho nên...
Bọn chúng muốn cơ thể của anh ta...
“Ngay từ đầu chủ nhân ngài đã muốn cho anh ta dùng, bây giờ có
không muốn cũng chẳng thể thay đổi cục diện kết quả.”
Cơ thể nó không còn rõ hình dạng, tựa như bị cắn nuốt từng
chút một. Đến cuối cùng, khi gương mặt giống hệt tôi tựa như
vết mực loang, tan biến hoàn toàn trong đám hắc vụ, không còn
phân biệt nổi, chúng an tĩnh trở về bên trong thân thể tôi.
Tôi chưa bao giờ chán ghét oán hận bản thân như lúc này, đây là khổ sở tự trách.
Lạnh lùng quay lại, mở hộp ngọc, lôi ra viên dược hoàn rồi run
rẩy nhét nó vào miệng anh ta. Chờ đợi một chút có phần nôn
nóng sốt ruột, dược tính sẽ tan ra ngấm dần.
Hai tay bưng mặt che đi đôi mắt, hầu mong gạt đi lệ, nhưng càng gạt đi
lại càng chảy tràn, nước mắt cũng tựa thống khổ bi ai ở trong tim
không ngừng dâng lên, không gì ngăn giữ.
“Khụ...khụ...”
Tay che chắn miệng, muốn kìm giữ cơn ho quặn thắt không để âm
thanh vô vị thốt ra. Cơn ho trực chờ được lan tràn trong cổ
họng. Tôi trợn mắt, một cỗ ngọt tanh không khống chế thoát ra
tràn ngập khoang miệng.Cúi đầu nhìn hai bàn tay đỏ au, máu theo kẽ ngón tay gầy gò trắng bệnh nhỏ xuống.
“Khụ...”
Máu từ miệng xối xả ứa ra, không làm sao cầm lại được.
Ngẩng đầu nhìn đăm đăm anh ta, trong mắt lại một mảnh mờ mịt mênh mang, đờ đẫn ngốc dại, hồn như phiêu bạt tận cõi nào không rõ.
Đây là vì… thương cảm, xót xa chan hòa cùng cay đắng. Nhìn thương của
anh ta sẽ lo lắng, nhìn máu của anh ta sẽ đau lòng, nhìn anh ta phải
chịu tội thế này, sẽ có loại xung động hận không thể đổi mình ra thay.
Ôm thế này, mới cảm nhận được một loại cảm giác an tâm, thân thể trong
lòng tuy băng lãnh không nhúc nhích, nhưng trái tim tôi đang dần dần
ấm lên.
Anh ta nhất định không sao, tôi có thể cảm thấy nhịp trái tim
của đối phương, tuy yếu ớt nhưng đúng là đang nhẹ đập.
Vui mừng muốn phát điên, tạ ơn trời cao anh ta đã tỉnh lại. Hết
thảy mọi loại cảm xúc lộn xôn ngổn ngang đều nhoi lên bon chen xô đẩy lẫn nhau, đáy mắt lại ầng ậng nặng trĩu.
Nhưng ánh mắt của Âu Tử Dạ từ chỗ tình thân thâm trọng đối đãi
chuyển sang thản nhiên âm trầm, bình lặng quyết tuyệt, tâm như
tựa như được lớp lớp lạnh lùng lãnh đạm che phủ, nhìn không thấu
đoán chẳng ra.
Tôi liền sáng tỏ, từ giờ con đường của chúng tôi sẽ chỉ giăng
toàn bi kịch đen tối, từ giờ thân tình chỉ là cát bụi, chỉ còn
lại cô độc hiu quạnh nâng bước, chỉ còn lại tàn nhẫn huyết
quang đón đợi.
Tôi ảo não cười, khổ sở cùng bất đắc dĩ.
Thì ra tất cả những chuyện này cũng chỉ là màn mở đầu cho chuỗi ác mộng mai sau.
Thôi thôi, bao nhiêu thứ oán hận ác độc, bao nhiêu tội lỗi chất
chồng, tất cả hãy chỉ để một mình tôi đón nhận là được!