Che giấu và loại bỏ là hai phương thức hoàn toàn khác, thứ được
cất kín nơi đáy lòng sâu thẳm, thời gian phủ lên lớp bụi của tầng tầng năm tháng vô tình lạnh lùng, quá khứ tang thương hay tốt
đẹp bị chủ nhân quên lãng trong góc nhỏ chật hẹp bí mật, nơi
trái tim là trân bảo vô giá nhưng đồng thời cũng là đau đớn
thống khổ tận cùng.
Sau đó mắt chớp một cái, thanh tỉnh mấy phần, nhúc nhích một
chút liền ngồi thẳng dậy, đập vào mắt là cả một khoảng không gian rộng lớn, một bức tranh hoa cỏ sống động rực rỡ tới hút hồn.
Loại cây thảo này chỉ sinh sôi nảy nở ở những vùng đất
có khí hậu trong lành mát mẻ. Ở những nơi núi cao mây mù như chiếc
khăn voan mềm mại uốn lượn, bao phủ quanh năm thứ không khí thanh
lương.
Những đoá hoa kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc
lộng lẫy như những‘tinh linh’ luôn ẩn mình giữa rừng sâu núi thẳm, giữa non nước mây trời. Cả một biển hoa đung đưa khẽ khàng theo gió hây hây, dưới thứ ánh sáng lạnh lẽo trong trẻo muốn loá
mắt, vẻ quyến rũ vô hạn làm phàm nhân nghiêng mình kính cẩn.
Màu trắng muốt thuần khiết tinh khôi chiếm đại đa số, mỗi lần có
đợt gió lùa tới, thảm hoa lại rung rinh như vẫy chào, khi mạnh
mẽ như sóng nước nhấp nhô, khi yên ả như mây trời lưu động. Sắc
tím yêu kiều mị hoặc kề cận sắc trắng càng làm chúng cực lực nổi bật, và màu đỏ rực rỡ lộng lẫy tựa như tắm máu kia,
chúng nhấn nhá ở khắp mọi nơi càng tăng thêm vẻ diễm lệ khó
tả, một thiên đường hoa thơ mộng líu kéo bất cứ ánh mắt kẻ
nào.
Đây là một loại ‘thần dược’có thể chữa được nhiều bệnh.
Nhất là khi điều chế nó thành dạng bột phấn, hút vào làm cho tinh thần con người lâng lâng thư thái, quên hết mỏi mệt ưu phiền,
còn có thêm thật nhiều sức mạnh để hoạt động liên tù tì không
biết mỏi mệt suốt cả ngày.
Đây là, một cánh đồng Anh Túc trải dài miên man, rộng bát ngát bạt ngàn.
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ bập bênh, bên cạnh có đặt thêm một bàn nhỏ, trên để...một cái ô gỗ đen tuyền thiết kế thật
ấn tượng, chỗ tay cầm tinh tế khắc dòng chữ nhỏ “Ưu Đàm-Tước
Hoả” và một thanh đao bạc ngắn.
Trên tay người đó cầm một hộp gỗ nâu đỏ, hoa văn đánh bóng mềm
mại như mây trôi nước chảy. Một mùi thơm dễ chịu từ vỏ gỗ lan
tới.
Nửa người anh ta để trần lộ ra lồng ngực màu lúa mạch
sáng bóng cùng sáu khối cơ bụng rắn chắc. Những khối cơ hấp dẫn
đường cong ưu mĩ mang theo sức mạnh nam tính, khung xương đơn giản là
hoàn hảo tới mức không chê được.Trên da thịt săn chắc khoẻ mạnh giọt
giọt mồ hồi nhỏ xuống, theo lồng ngực to lớn từ từ lăn chảy, biến mất bên trong đai quần vây quanh hông.
-Truyền thuyết kể rằng, trụ trời bị gãy đổ, nước của thiên đình rơi xuống
trần gian. Bất Chu Sơn đã sụp, bầu trời thiếu đi chống đỡ, Nữ Oa phải dùng 1 chân của Thần Ngao để làm trụ gánh vác tạm thời. Từ lúc đó
nhân gian tránh được cơn thảm hoạ huỷ diệt. Nữ Oa vì muốn vá trời
đã luyện ra 36501 viên đá ngũ sắc, sau đó sử dụng 36500 viên dùng để
vá trời, trừ lại một viên. Ngươi nói đã tìm thấy thông tin về thứ
đó, liền rời khỏi Ẩn Linh Cốc, mà ta cũng có nhiệm vụ trọng
đại cần ra ngoài tìm nguyên thạch, cho nên không đi cùng ngươi
được...
Tôi thật lòng tình nguyện muốn tin tưởng người này là đang giả
mạo Âu Tử Dạ. Thứ xuất hiện trong truyền thuyết nhưng anh ta
nói tôi đã đi tìm được nó về, còn phối chế xong rồi? Tôi thật sự nên tin tưởng tin tức phi lý này sao?
Nhìn hộp gỗ
hình chữ nhật trên tay anh ta, không biết bên trong chứa dị bảo
gì, nhưng có thể khẳng định đây chính là thứ anh ta vất vả
truy tìm rồi mang về rèn luyện. Chỉ chỉ vào đó.
-Vậy chúng ta chuẩn bị tới Thần Sinh điện là?...
-Đương nhiên là để làm lễ ra mắt bảo vật cho các trưởng lão
biết...Cho nên trước khi tới đó chúng ta sẽ ghé qua Trường Sinh
Điện của ngươi...
Tôi nhếch mép. Cái gì mà Trường Sinh
Điện của ta, đến đấy làm gì cơ chứ?Toàn những thông tin khiến
người ta líu lưỡi.Thật giả lẫn lộn càng làm người nghe như
lạc vào sương mù.
Tôi cười ha ha trong đầu. Đây nhất định tuyệt đối không phải Âu Tử Dạ mà tôi quen biết.
Âu Tử Dạ thốt ra.
-Tần Việt Nhân...
Tôi vô thức nhẩm lại rồi thầm rà soát trí não. Biển Thước họ Tần tự Việt Nhân, là một thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc. Ông được xem là danh y đầu tiên được sử sách ghi chép lại tiểu sử cũng như
nhiều điển tích trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc.Thậm chí
còn đồn thổi rằng ông chính là 1 vị thần y sống vào thời Hoàng Đế.
Tôi gian nan mở miệng.
-Tôi là..truyền nhân...
-Không phải, là hậu nhân.
Âu Tử Dạ kiên nhẫn sửa lại, bổ sung thêm.
-Là tộc trưởng thứ 5 của Tần gia.
Tôi ôm đầu, thật sự muốn hét lớn. Muốn leo lên chức trưởng gia
tộc bộ dễ dàng đơn giản lắm sao? Trông tôi mới bao nhiêu tuổi
mà đủ bản lĩnh chỉ tay chống hông ra lệnh cho một đám chạy
ngược chạy xuôi.
Sau đó phát hiện trên hai tay đều cầm đồ, ngơ ngác nhìn chúng, đúng lúc đó đột nhiên trời đổ mưa.
Cơn mưa không lớn, lất phất như dệt tơ.Theo bản năng vội vàng mở ô
ra, Âu Tử Dạ cũng xán lại gần. Sau đó mưa trở lên nặng hạt,
rào rào trút xuống, không gian mờ ảo hơi lạnh quẩn quanh, con
đường mòn rải đá sỏi va chạm với những hạt mưa, phát ra âm
thanh rầu rĩ.
Anh ta nói thế chứng tỏ anh ta biết? Tôi thật sự quá bất ngờ về
chuyện này. Trong lòng không tránh khỏi rục rịch hưng phấn,
kích động tới mức chỉ muốn cầm lấy cổ ao anh ta điên cuồng lay mấy cái ép anh ta phải ngay tắp lự nhả lời.