Tôi cứ đứng đực hồi lâu, thứ kia vẫn không mảy may xê dịch, mưa từ lúc nào đã ngớt, lất phất như tấm mành rèm, dai dẳng như
tiếng người nỉ non than phiền, nức nở oán trách.
Tôi
cúi người ngồi xuống, nhìn gương mặt nữ nhân vừa thân quen vừa
xa lạ trong gang tấc. Từ hai hốc mắt đỏ vằn tia máu, hai hàng
lệ lã chã tuôn rơi.
-Cô là ai? Tôi đã không thể nhớ được
chuyện lúc trước. Xin cô hãy nói cho tôi biết đoạn quá khứ mà
tôi đã lãng quên.
Tôi vừa dứt lời thứ đó liền như bị
điện giật, không ngừng giật nảy lên xuống, đồng thời thứ chất
dịch xanh xanh từ khắp thân thể, trên những thớ cơ gồ ghề nhấp
nhô rỉ ra lênh láng.
“Ngươi quên rồi? Ngươi sao có thể làm
như vậy được? Có thể an tâm phủi tay dễ dàng như thế, trong khi
ta từng đó năm dài đằng đẵng bị ký ức tang thương đeo bám đày
đoạ, day dứt giãy giụa.”
Nói dứt câu cô ta lại mệt mỏi cố cười khe khẽ, chất giọng mỉa mai châm trích mà xót xa cất lên.
Càng nói giọng cô ta càng nhỏ dần, cuối cùng
tắt ngấm, nhưng lời nói yếu ớt kia lại cứ không ngừng va đập
trong óc khiến tôi ngây ngẩn quay cuồng.
Tôi đã gây ra sai phạm kinh khủng tới mức nào, khiến cô ta chấp
nhận bán linh hồn có hắc ám, biến thành ác quỷ người người
xa lánh chán ghét, dùng oán hận trời biển một chút cũng không phai nhạt để cầm cự ngày qua ngày, chờ gặp lại tôi.
Đã bao nhiêu lâu trôi qua?
Ngoài Âu Tử Dạ ra đến bây giờ tôi mới gặp được một người nữa biết
về bản thân mình. Thế nhưng mà, lại chẳng khai thác được gì.
Liệu mai sau còn ai khác nữa không? Ai có thể nói cho tôi biết,
rốt cục tôi sợ hãi trốn chạy khỏi cái gì?
Tội lỗi
chồng chất không cách nào hoá giải, không cách nào đền bù mà
cô ta chấp nhất khẳng định. Tôi phải làm thế nào mới minh
bạch.
Âu Tử Dạ, rốt cuộc phải tìm anh ta ở đâu? Mà anh
ta còn định che giấu sự thật đến khi nào? Vì sao phải làm như
vậy?
Trong gió lao xao trong mưa thủ thỉ, nghe như có ai
nhè nhẹ gieo vần đặt điệu. Từng nốt trầm bổng du dương uyển
chuyển theo mưa phát tán, theo gió bay xa, thấm vào lòng đất tan vào trời cao, dây dưa lưu luyến quẩn quanh bên tai người, trong
tâm hồn ngươi, trong lý trí ngươi, hận này, ân này, nghĩa này,
tình này vì người mà sinh vì người mà tận, khai khai hợp hợp
nói không hết căn nguyên tỏ không rõ cớ sự.
“Hồng trần hư ảo, phù hoa tựa mây, muôn ngàn mê đắm đều xem nhẹ, biển tình
tơ duyên chỉ chọn người. Đêm như sắc nước, tĩnh lạnh tựa băng,
phong hoa tuyết nguyệt, tri kỷ khó cầu, ai nói buông tay ai đoạn
bào. Ai sẽ xoay đầu và tìm kiếm, kẻ ở núi Bắc người biển
Nam.
Gió gào tuyết loạn, hoa tàn trăng lặn, trong hồi ức
kiếp trước kiếp này, như sóng biển dây dưa tiếp nối. Tâm đã
nguội, lòng đã nát, ai vì ai quyến luyến, ai thầm mong trùng
phùng?
Người ra đi, kẻ ở lại, trăng khuyết sương tơ ai
tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng
thành lưu thuỷ, vì một nét cười nguyện vấn vương.
Rượu cay
nồng, áo đơn bạc, ai từng cùng người cười thiên hạ, say ca đối ẩm
dưới ánh trăng, giá ngựa rong ruổi chung trí hướng, khế ước
chung thân vật định tình.
Càng đi rừng càng trở lên thưa thớt, khoảng một tiếng sau trước mắt bỗng trống trải sáng sủa. Không gian rộng mở bao la bát ngát,
là trời xanh yên ả mây trắng thanh bình, dưới chân là sườn núi
thoai thoải, gió lồng lộng đưa mùi mằn mặn, phóng vào tầm mắt vô hạn là một hồ nước to lớn vĩ đại, cũng cực lực lạ lùng.
Mặt nước tựa như viên kẹo ngọt ngào, một bên là màu sữa dâu độc
đáo tới mức khiến người ta kinh hỉ trợn mắt há hốc mồm, bên
còn lại là màu xanh bạc hà trong veo. Cũng chẳng phải là tử
thủy, vùng nước này có lưu động, nắng nhạt nhoà của buổi
chiều tà rớt xuống phản quang lại muôn ngàn tia sắc lóng lánh.
Từ trên cao nhìn thấy nhất thanh nhị sở đường gianh giới giao nhau
giữa hai màu nước nằm chung một lòng hồ. Nơi phân tranh đó không ngừng xao động xô nghiêng, màu nước cả hai dưới sắc trời sắc
nắng của ráng chiều ánh lên màu lấp lánh ngân quang.
Nước thật sự chẳng hề dung nhập hoà hợp, tựa như hai miếng thạch
dẻo bất đồng kề cận, tạo nên cảnh tượng kỳ lạ tuyệt đẹp.
Chúng tôi lại mất nửa tiếng để cẩn cẩn thận thận xuống dốc núi
đá, gió vù vù thổi bên tai quất lên mặt mũi khiến mấy thứ
lộn xộn bát nháo trong óc đều bị quét sạch, tâm tình lãnh
tĩnh nhiều hơn.
Lão thái bà và Ô Nha ngồi bên đống lửa,
bé con từ xa thấy tôi ton ton chạy lại hỏi thăm. Ưu Đàm đặt
khúc cá xuống, lão thái bà lại bắt đầu một trận bận rộn xẻ cá,cắt cá.
Tôi tha thẩn ra gần mép hồ, đi đi một hồi
đến ngay đường phân chia giữa hai màu nước thì dừng lại quan
sát. Có câu nước sông không phạm nước giếng, trên thực tế nước
sông cũng không phạm nước biển, chúng không hoà tan vào nhau được
tạo thành ranh giới ngồ ngộ mà cuốn hút như vậy.
Nghe nói là do sự sai biệt về tỷ trọng lẫn nhiệt độ cho nên khiến mật độ nước 2 bên khác nhau và không thể hoà lẫn lộn. Sự chênh lệch này
chính là nước nóng nhẹ hơn thì ở trên lạnh ở dưới, nước muối
nặng hơn thì ở dưới ngọt ở trên.
Hiện tượng này xuất hiện
rất nhiều trong tự nhiên, hầu hết ở các cửa sông thậm chí giữa những khu vực giao nhau của hai đại dương, chỉ cần độ mặn hai bên
không đồng dạng liền xảy ra sự khác biệt.
Chiếu theo đó
đây hẳn là một hồ nước mặn, có thể dưới đáy là lớp muối
trầm tích lắng đọng từ thời cổ đại một lớp cực dày. Tắm
nước mặn rất tốt cho sức khoẻ đặc biệt các bệnh về da, bởi
nó chứa nhiều thành phần khoáng chất. Hơn nữa nghe nói cũng
không sợ chết chìm bởi tác dụng của sức nổi (Lực đẩy
Archimedes), cũng chẳng sợ có quái ngư dị dạng, tất cả bởi độ mặn quá lớn, chỉ là không rõ bên nào mặn hơn bên nào.
Màu nước quá ư đặc biệt ấn tượng kia thực sự kích thích thị
giác. Thứ màu sữa hồng khác thường có một không hai có lẽ là do một loại tảo ưa muối sinh sôi phát triển. Tuy nói độ mặn vượt
ngưỡng cho phép sẽ gây chết hàng loạt sinh vật, nhưng không loại trừ có sự hiện diện của một nhóm vi khuẩn ưa độ mặn cao có sắc
tố dị hình góp phần tạo nên màu sắc dị biệt, chúng phát triển mạnh
trong môi trường mà nhiều sinh vật không thể tồn tại.
-Bạch Ngân, cô nghĩ những vị thần tiên mà chúng ta thờ cúng cung phụng là thiện hay là ác?
Mắt vẫn nhìn xa xăm phía trước, tôi cất giọng đều đều không rõ hỉ nộ hỏi cô.
“Dương Dương, anh lại không đầu không đuôi hỏi vậy là sao?”
-Người ta những lúc nguy khốn thường chắp tay hướng lên trời cao mà
khấn cầu ước nguyện, xin đấng thần linh thương xót che
chở...Nhưng nếu “họ” không nghe thấy, có phải hay không con người sẽ quay sang “nhờ vả” ma quỷ?
“Thần Linh hay Ma Quỷ thật ra cũng rất giống trạng thái của mặt hồ
kia. Thật ra đều là cùng một nguồn gốc lại chẳng thể đánh
đồng, sùng bái bên nào chẳng qua là do nhận thức tín ngưỡng
cá nhân.”
Tôi cười cười nhìn cô.
-Phải, chúng ta
đang sống trong một thế giới màu xám, trên thực tế cảnh sát không nhất định là chính nghĩa, hắc bang cũng không hẳn là ác nhân. Có đôi khi
con người biến thành ma quỷ, có đôi khi ma quỷ hoá thành thần
tiên. Có đôi khi tốt với một người lại chứa đầy mục đích, có
đôi khi cách xa một chút lại là tốt cho người ta.
“Dương Dương rốt cục anh muốn ám chỉ điều gì?”
Nhãn thần của Âu Tử Dạ thăm thẳm mà trống rỗng
như nhìn vào cõi vô hình, khiến người ta vô thức thất thần run sợ.
Biểu tình vạn năm lạnh nhạt thản nhiên, không đau thương chẳng hờn oán. Toàn thân cao thấp toát lên tà khí cường đại, như thiên uy
bất khả xâm phạm, khiến cho người khác vừa kính nể vừa sợ sệt… Đồng
thời phảng phất như chứa cả vô hạn bi thương cùng trách nhiệm nặng
nề gánh vác…
Bà ấy lại thổ lộ thêm, hai đứa cháu sinh đôi đích thực do một tay anh ta dắt đi. Anh ta chỉ nói ở lại không an toàn đối với hai
đứa trẻ nên đã dẫn chúng tới chốn khác sinh sống. Về phần
chúng ở đâu ra sao thì lại không chịu tiết lộ.
Sự thật
về cái chết của vợ chồng Trương Thiên Vinh thế nào, anh ta cũng không dám chắc, chỉ khuyên lão bà từ bỏ, đừng truy cứu sâu,
cứ xem như Trương Thiên Dương đã chết rồi. Đương nhiên lão bà
không nghe, mà anh ta thuộc dạng nói một lần không được liền
thôi. Trước khi anh ta bỏ đi còn quăng lại một câu như sau “Có
những sự thật luôn chìm ở đáy nước mà người trên bờ nhìn không thấy
được. Ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tắng hội, ngũ ấm thạnh. Quá cố
chấp chỉ đổi lại thương đau.”