Tôi rùng mình khi nghĩ tới viễn cảnh bị ấu trùng của bướm làm tổ trên cơ thể.
Nhớ từng đọc trên trang báo nào đó có nhắc đến một loại bệnh
vô cùng kinh tởm, bệnh nhiễm trùng giòi maggot. Người bệnh bị nhiễm ký sinh trùng trong cơ thể, ấu trùng của những con ruồi chính là
những con giòi trắng trẻo béo mập, sống nhúc nhích trong những
cái lỗ như hang hốc do chúng đục khoét trên da thịt vật chủ.
Chúng ăn các mô gây ra sưng tấy, chúng tiết ra dịch mủ gây ra đau
nhức và đáng sợ hơn, chúng có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào trên cơ thể ta, thậm trí là mặt.
Thông thường ấu trùng chỉ ngọ nguậy uấn éo một chỗ và không di
chuyển nhiều.Mặc dù bọn giòi ăn huyết nhục bên trong, nhưng chúng vẫn cần phải ngoi ra chui vào thở thông qua những lỗ chân lông nhỏ trên bề mặt da.
Tôi nhìn Hắc Hồn khoác cái biểu tình vô tâm vô phế, nó hiện
giờ mang dáng vẻ to lớn hơn bất cứ con trăn Anaconda khổng lồ
nào, nằm thảnh thơi vắt vẻo cuộn tròn trên cành cây đại thụ.
Tôi chợt nhận ra, cô ấy nói đúng.
Tôi nhìn đám hoa phủ lên mình con cá. Lão bà nói hương hoa Đỗ
Quyên có khả năng xua đuổi côn trùng, bởi nó khiến thính giác
của chúng thu thông tin về bị sai lệch.
Mặc dù không có mũi nhưng bướm đêm hay ngài thường là chuyên gia trong việc ngửi. Chúng phát hiện những phân tử mang mùi máu, nhờ vào đôi râu có cấu trúc hình lông chim chứa những tế bào thụ cảm, có thể cho phép
chúng phát hiện ra “mồi” cách xa 7km.
-Không thể nào?
Tiếng của lão bà vang lên kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Cả đám quay ngoắt lại.
-Chúng đến rồi!
Một đốm đỏ chói lọi cực kỳ nổi bật trong không gian cây cối
xanh um mà u tịch, lãng đãng cùng sương khói xám xịt lan toả.
Tựa như những ngọn lửa lập loè trong buổi xế chiều ảm đạm
tắt nắng, xa xa lấp ló hư ảo mộng mị.
Chúng nối đuôi nhau câm lặng vỗ cánh dần dần xuất hiện nhiều
vô kể, như thể cứ một giây trôi qua lại có thêm vài chục con
bướm được lặng lẽ nhân bản sinh ra. Chúng đông đúc lượn vòng
vèo như được một binh đoàn vô hình từ lòng đất chui lên nâng
đỡ, dẫn dắt chúng reo rắc ác mộng kinh hoàng cho những ai nhìn thấy, cho những vùng đất chúng đi qua.
Màu đỏ tựa như huyết nhuộm, vung vẩy khắp không gian, tựa như
những dải máu từ khẽ đất từ thân cây tuôn ra, từ vết rách
không trung từ lưng chừng tầng trời, sự sống bị lấy đi hút ra,
mọi thứ như đang chết dần chết mòn bị phủ ngập bởi sắc đỏ
quỷ dị ma mị chiếm đóng.
Thấp thoáng trong đám sinh vật rình rập đó, một bóng hình
đứng khuất thật xa trong bể máu, thật sâu tận cuối cùng hung
hiểm, là ai đó đang theo dõi, đang ngắm nhìn.
Tôi từng bị một đàn dơi bao phủ lao qua lúc còn ở dưới lòng
đất nhà tù Bàn Cẩm, nhưng khi ấy bọn chúng chỉ mải miết tìm
đường thoát thân, không đoái hoài đến thứ khác. Âm thanh xôn xao
rít gào phẫn hận của đám dơi làm người ta kinh hoảng muốn điên loạn.
Còn ở đây, những con ngài không gây ra bất cứ âm thanh tiếng
động gì, tiếng vỗ cánh êm ru, chúng lướt đi nhẹ nhàng tựa như
hơi thở quỷ dữ. Chúng mê hoặc tâm chí người nhìn rồi bất lình lình cướp đoạt sự sống.
Lão bà bẻ một cành cây dùng nó vung lên quật tới tấp để xua
đuổi chúng, bọn nó bâu bám quanh lão bà nhiều nhất. Bà ấy sau lưng đeo giỏ gùi chứa một đống ống trúc, quanh người cũng
buộc theo dắt theo một đống nữa, mỗi ống chứa khoảng 2 lít
máu dùng một lớp lá một lớp vải bọc kín miệng lại. Mang vác nặng nề đường xá gian truân, tuổi cao nhưng sức khoẻ coi như phi thường dẻo dai.
Chúng tôi đặt cá xuống, Ưu Đàm dùng một sợi Niệm mềm dẻo đàn hồi như dây cao su bắt đầu vụt tới tấp, quất liên hồi đánh cho từng con ngài rơi rụng lộp bộp như trái chín, tan tác thành
từng vũng máu đỏ lòm nhức mắt trên mặt đất.
Tôi cũng dùng điện chích cho cái đám bay lượn rợp trời ỷ đông
hiếp ít đó tan đàn xẻ nghé. Có điều tỉ lệ Ưu Đàm hạ sát
thành công nhiều hơn tôi nhanh hơn tôi vô số lần, mỗi lần vung
một cái sợi roi Niệm liền diệt gọn ghẽ một đám chục con.
Trên nền đất rất nhanh hình thành từng vũng máu loang lổ nhưng
số lượng lũ ngài dường như chẳng giảm sút mấy, vẫn đông đúc
nhộn nhịp như đi trẩy hội hoa xuân.
-Lão bà, liệu có phải do bọn chúng uống máu cá Huyết Rồng
nên có khả năng tái sinh mạnh mẽ hoặc là khả năng sinh sản
nhanh chóng mặt?
Trong gió, âm thanh lá cây xào xạc dường như có tiết tấu, mơ hồ nghe như tiếng sáo trúc trầm bổng từ nơi thăm thẳm xa xăm vọng
tới, du dương hoà quyện tới từng hạt bụi không khí phiêu lãng.
Khúc nhạc này, có khắc khoải đợi chờ da diết khôn cùng, thứ
tình cảm bị che dấu không cách gì biểu lộ, không cách gì
chuyền đạt cho đối phương hay biết.
“Lầu cao tịch mịch, bóng chiều lẻ loi, sương giăng lãnh nguyệt,
nhạt hương góc phòng. Tựa cửa nhớ cố, muộn phiền song thưa,
phong hoa lạc bước, hỏi quân nơi nào?”
Tôi giật mình, hình ảnh Bạch Ngân hiện lên lung linh như tiên nữ
giáng trần, đẹp thoát tục nhưng đồng thời cũng cô quạnh tịch
mịch đến tang thương.
“Người nói: Sông dài chín khúc, biển lớn vô biên, một đời
thịnh thế, một kiếp yên hoa, quân quân hỉ nộ, nông sâu khanh dò?”
“Tiễn ngàn dặm cũng đến hồi phân ly, đành uổng phí mảnh tơ
hồng khăng khít, giải đồng tâm vì phong vân đứt đoạn, núi xanh
còn tình lại cạn, trăng khuyết tàn duyên đành tan. Lời hứa xưa
ai nâng niu ai tưởng niệm, năm tháng qua như nước chảy mây trôi,
chỉ còn lại nỗi đau tận cốt tuỷ, duyên không sâu tình không
thọ, bể tương tư chia cắt đôi bờ. Ta và người âm dương cách trở, ngoái đầu nhìn tiếc nuối cả vạn năm, chỉ còn lại tiếng thở
than hồi đáp, suốt hành trình phiêu bạt một mình ta .”
Suốt hành trình phiêu bạt một mình ta.
Những giọt lê trên khuôn mặt tuyệt mỹ lăn xuống, tôi muốn vươn
tay lau đi. Nhưng tay đưa lên được lưng chừng lại bị thứ gì đó
giữ lấy kéo lại.
Tôi ngơ ngẩn nhìn gương mặt lo lắng bất an của Ưu Đàm rồi lại
quay đầu nhìn vẻ mặt mê man dường như vừa mới thức giấc của
Bạch Ngân.
Ban nãy, xảy ra vấn đề gì?Bài hát đó vốn của Vọng Đô Diêm
Thành từng ca, như thế nào Bạch Ngân ban nãy như bị trúng tà,
nhập thần mà cất lời?
Tôi nhìn về phía xa xôi cách trở thứ màu đỏ như tắm máu kia
từ lúc nào đã biến mất, ngay cả âm thanh vi vu réo rắt như mê
hoặc thần trí người ta cũng im bặt. Dường như trong gió không
hề có lời trách cứ thở than nào.
Chúng tôi lại hối hả trèo non vượt dốc, một đường câm lặng
suốt bảy tám tiếng lầm lũi cho đến khi Ô Nha than thở đói khát mỏi mệt.
Tôi sững sờ sửng sốt trước một khu rừng mê ảo tới mức, há hốc
mồm không thốt lên lời tán thưởng nổi, giống như lạc bước trong
những câu chuyện cổ tích phương Tây.
Bấy giờ tâm trí rời rạc của tôi vì bị khúc nhạc ám ảnh mãi
mới được gom lại kéo về, trước mắt là những thân cây vân sam
khổng lồ hùng dũng đứng kiêu bạc giữa trời đất.
Bạt ngàn những thân cây vân sam vĩ đại toàn cỡ 5-6 người ôm mới
xuể, chiều cao ngút tầm mắt ước chừng 50 -60m trọc trời và với đường kính tán có gốc lên tới 30m chúng thật sự là những gã
khổng lồ.
Có một điều tương tự cũng như ở vạt rừng chè, ở đây vân sam đại
thụ rất rất nhiều, nhưng vẫn sam tiểu thụ lại chẳng thấy, chỉ thấy tre trúc mọc chen lấn xen kẽ. Điều đó có nghĩa cả hai loại
rừng nguyên sinh quý giá, cả trăm ngàn năm nay không hề có hiện
tượng tái sinh. Nếu chúng bị chặt phá, sẽ chẳng có thế hệ
tiếp theo nối bước.
Từ gốc những cây vân sam rêu mốc xù xì xanh lè xanh lét, tôi thấy rất
nhiều cây nấm có màu đỏ đậm, hình dáng như vỏ con trai.
Theo như tôi biết loài nấm linh chi mọc trên cây vân sam cũng tốt không kém gì linh chi mọc trên cây gỗ lim.