Tôi vừa dứt lời hai cái bóng đen thình lình đông tây hai bên
đồng kết hợp, nhảy lên không trung rồi hối hả công kích bạo
lực. Một kẻ dùng bồ cào một tên dùng xẻng sắt, thế đánh khá nhịp nhàng ngươi trước ta sau ngươi trái ta phải, vũ khí nông
cụ sử dụng rất thuận tay.
Tôi cuống quyết né tránh trong đường tơ kẽ tóc hung hiểm. Được
cái phản xạ vẫn đủ nhanh nhạy, so với ngày xưa nâng cao không
ít, phản ứng của chân tay và mắt mũi thừa sức đuổi kịp tốc
độ ra đòn, cũng không đến nỗi chán chườn thất vọng.
Đối với hai thứ có vẻ ngoài dễ thương đáng yêu như hai nữ sinh
mặc đồng phục trung học nhưng mặt lại khoác vẻ lạnh le te,
cũng chẳng thể sinh ra tia thiện cảm. Vốn chúng chỉ là những
khúc gỗ vô tri vô giác được mài dũa cắt gọt, lắp ghép rồi
niêm phong vào một linh hồn tội nghiệp để kẻ làm rối tuỳ ý
thao túng.
Nghe nói có những thợ làm rối đầu óc điên cuồng bệnh hoạn
tới mức, mong muốn được chế tạo ra con người chân chính mà không
phải thứ đồ chơi không có xúc cảm chỉ biết câm lặng ngây ngốc
một chỗ. Đó được xem là loại ước nguyện xâm hại đến quyền
năng của đấng tối cao, bởi chỉ có thần linh mới có thể ban phát
thêm sự sống, sáng tạo ra thế giới.
Tập trung Niệm vào mắt liền đơn giản nhìn thấy, nhược điểm
của bọn chúng chính là bụng, thứ gì đó cuộn mình ngọ ngậy
nhúc nhích bên trong. Khi quả cầu điện của tôi ném trúng nó
liền kích động giãy giụa, như thể một bọc giun nhảy loi nhoi
trên chảo nóng, cảm giác cực kỳ kinh tởm.
Hai con rối bằng cách nào đó được điều khiển vô cùng linh
hoạt, so với tốc độ của con người hơn không biết bao nhiêu lần.
Khi tôi không chắc mình sẽ ném trúng hay bị tránh được ở
khoảng cách xa, tôi không thể tuỳ tiện ném cầu điện.
Tôi phải nhẫn nại, dùng một tay để chống đỡ một tay để tích
tụ điện năng. Làm hai việc song song cùng lúc khiến người ta dễ phân tâm, khó mà cân bằng chu toàn.
Tôi cúi đầu nhìn thân thể điện từ màu vàng cam zích zắc loẹt
xoẹt tí tách chuyển sang màu xanh trắng. Tôi không thu chúng lại được, dường như có thứ gì đó cứ không ngừng muốn tuôn trào ra ngoài.
Tôi đưa tay đặt nhẹ lên bụng, một cơn đau nhói khẽ khàng xuất
hiện khiến tôi bất an, sau đó chúng lan theo điện năng như kim đâm trích lên da thịt làm ngươi ta muốn nổi giận bạo điên.
Thuần Vu Chấp Minh đăm chiêu nhìn tôi sau đó khoé miệng nó nhếch lên một cách nham hiểm mà thích thú.
Dứt lời hàng loạt tia sáng như dây cước lại sắc bén hung hiểm
chẳng khác lưỡi đao, từ xung quanh Thuần Vu Chấp Minh điều khiển chúng vun vút lao đi như tiễn rời cung.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình tràn ngập thứ điện năng cuồn
cuồn như thác đổ lại không sao kiểm soát nổi. Chúng vừa như
muốn lấy lòng, như móng vuốt mèo con cào cào lên da thịt khiến bạn ngứa ngáy, khiến bạn kích thích. Chúng lại tựa như muốn
chạy chốn khiến bạn tức giận phật lòng, nôn nóng muốn thu
thập bắt lại.
Trong óc dường như mơ hồ còn loáng thoáng vang vọng thứ âm
thanh nửa quen thuộc nửa xa lạ, thầm thì nho nhỏ, như dụ dỗ,
như ép buộc.
Âm thanh trầm trọng sắc lạnh từ miệng kẻ đó khẽ thốt không
gian bỗng trở lên trầm mặc sánh lại trong một cảm giác ngột ngạt bức
bối.Ngay cả bầu trời trên cao cũng trở nên nặng nề u ám hơn,
bốn bề mây xám từ lúc nào che lấp hoàn toàn trăng sao, vòm
trời trĩu lại và đen đặc tưởng như muốn sụp đổ.
“Có phải ngươi muốn chết?”
Thuần Vu Chấp Minh kinh hãi tức khắc nhảy ra xa.
Khoảng không đặc quánh bục vỡ bởi câu nói nhẹ tênh mà hàn âm lãnh
ngạo.Khắp nơi gió cuồng liệt tràn về như thể có một cái lõi
hút đang hoạt động hết công suất, lá cây lao xao run rẩy tán
cành nghiêng ngả bất an.
Trên người kẻ ấy phủ một lớp sát khí vô hình mà tự nhiên, như
sớm được tôi luyện thuần túy từ máu huyết của bản thân cùng vô số
mạng sống kẻ thù đúc kết thành.
Đây không phải là câu nói uy hiếp đe doạ thông thường, nó như thể
toát ra từ cốt tuỷ tôn nghiêm tối cao, được tích tụ từ phong thái
quyền lực to lớn của kẻ đã ngồi lâu trên vương vị thâu tóm sinh
sát.
Khi kẻ đó di động tôi thậm chí không nhìn ra hình ảnh bắt đầu
từ lúc nào. Chỉ thấy chớp mắt một cái, khoảng cách 20m đã
bị thu hẹp, cánh tay nó đưa ra đã tóm lấy cổ họng của lão
Thuần Vu, phía sau Thuần Vu Chấp Minh kinh sợ trắng mặt.
-Ngươi rốt cuộc là ai?
“Ta rốt cuộc là ai...không đến lân ngươi có quyền lên tiếng vấn."
Dứt lời cánh tay từ từ nâng cao như người ta nhấc một thứ búp
bê nho nhỏ vô dụng đưa lên khỏi mặt đất, khớp ngón tay dùng lực nghe rõ âm thanh răng rắc nứt vỡ vô vùng kinh tâm vọng ra.Từ
chỗ vết thương tia điện theo đó chui vào chẳng mấy chốc lan toả khắp cơ lão, oanh tạc phá hoại.
Linh hồn cư trú trong bụng nhanh chóng tựa như tờ giấy trắng
bắt lửa bùng lên thiêu đốt, âm thanh đau đớn kịch liệt thoát ra
giãy giụa tuyệt vọng bất tuân.
Cơ thể kẻ đó càng toả ra những luồng điện dữ dội ác liệt
hơn, chúng lao đi bốn bề va chạm với không khí va chạm với cây
cối, như những sợi roi của lôi thần vung lên, quất lên vạn vật
quất lên đất đá, cảnh tượng như thể một cơn giông bão dừng lại càn quét nơi đây, đất trời muốn vứt vỡ sụp đổ, khung cảnh
hỗn độn ngổn ngang.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng hoảng hốt khẩn trương của Công Du
Giám Binh xa xôi vọng tới gọi tên Thuần Vu Chấp Minh đi.