Trên tay thứ đó cầm cây gậy
khá dài, trắng toát từa tựa khúc xương cẳng chân, ước chừng
cũng cao xấp xỉ tôi, đỉnh đầu gắn lưỡi hái nửa vầng trăng,
sắc bén sáng bóng, nhưng không giống độ bóng bẩy của ánh kim
loại, cái màu trắng ngà ngà đục đục, càng giống như vật liệu gỗ hay sừng được đánh bóng, như là xương, hoặc là răng nanh?
Toàn thân trên dưới lan toả tà khí âm hiểm cùng cực, sục sôi cuồng
nhiệt khiến người ta kinh hãi thối lui. Nó không để lộ bất cứ
xúc cảm dư thừa lại như mơ hồ cảm thấy cơn giận giữ cuồng nộ, gồm cả ý cười cao ngạo kiêu căng, coi thường tất thảy.
Cũng không biết đây là cái thứ quỷ quyệt gì ra oai?
Ban nãy bị quơ một đường miên man bất định, cuồng phong mãnh liệt
như dao lam còn cách nhục thể một đoạn lại vẫn có thể trấn
động tổn thương, ngoài da gió rét tràn về, trong tâm cũng run
run không kém.
-Này này, nhìn đi đâu vậy? Đánh nhau với đại gia ta mà vẫn còn tâm tư đi lo nghĩ cho kẻ khác sao? Đáng giận!
Tiếng của Công Du Giám Binh tức tối vang lên, mặc dù vẫn kiêu ngạo
tự mãn nhưng còn ẩn chứa tia lo ngại. Hơi thở gã có chút rối
loạn, một thân trường xam tinh khôi phiêu dật sớm loang lổ sắc
huyết.
Máu đỏ như những đoá hoa nở rộ rực rỡ trên nền
tuyết trắng, xem ra thương thế thật không nhẹ. Ưu Đàm bên kia
khuôn mặt âm trầm ác hiểm, toàn thân nhè nhẹ tà khí u ám lưu
chuyển, hắn đường hoàng độc lập đứng đó, tấm lưng thon dài
vững chắc, bất kham như cự thạch chống đỡ cô tịch giữa mênh
mông thiên địa, chẳng khác gì Âu Tử Dạ.
Ánh mắt thanh
lãnh mà tinh quang hung dữ như ác lang, khoé môi tựa tiếu phi
tiếu có chút lãnh ngạo lại đơn thuần thiên chân, chính là hai
điểm duy nhất tách biệt với Âu Tử Dạ. Ngang dọc chỉ thấy vài
vết xước cỏn con, tâm cũng thả lỏng, vẫn là không cần lo sợ.
Roi xích của gã Công Du linh hoạt như có nhân tính, uốn lượn chẳng theo quỹ tích quy định, rẽ trái lách phải lúc ẩn khi hiện
biến hoá khôn lường ảo diệu, như thiểm điện lôi quang. Một bên
tay vung vẩy quyết liệt, một bên sờ nơi thắt lưng, loẹt xoẹt
mấy cái lại lôi ra thêm đoạn nữa.
Hai tay gã thi nhau liên tục tuần hoàn tung hoành. Chỉ thấy vũ khí mềm mại như lụa
mỏng lại chớp giật hung quang, ác hiểm như lôi điện không ngừng
chà xát tam phương tứ hướng, đi tới đâu toé lên vô vàn tia lửa,
sát thương kinh hồn.
Vũ khí tương giao giữa đôi bên phát
ra âm thanh đinh đang bén nhọn gai góc, gây cấn mà ác liệt như
nện búa đóng tàu. Cảm giác nhất định sẽ đánh tới lưỡng bại
câu thương đến một sống một chết hoặc là đồng quy vu tận quyết không khoan nhượng.
Ưu Đàm lo lắng cho tôi là lẽ đương nhiên, nhưng lại bị tên khốn Công Du kia cũng là đang liều mạng ngăn cản.
Thứ kia lại lao tới điên cuồng, lưỡi hái vung lên như điện xoẹt.
Hắc Hồn hắc hắc cười nhìn “cái thứ” chẳng chút bồn chồn, nó cứ vô tâm vô phế dường như chẳng biết kinh hãi sợ sệt là gì.
Lưỡi hái loạn đông đả tây, cắt tiền giao hậu, tôi đứng ở vòng
ngoài chỉ thấy từng vòng từng vòng tàn ảnh nối tiếp bất
tận, kín kẽ như những mặt phẳng lưỡi đao rộng lớn cắt trái
chém phải không gian, quang hoa điện ảnh loáng loáng như một tấm áo choàng che lấp diện mục chân thực.