-Cậu không biết đó thôi trong thời kỳ khủng hoảng đó chẳng biết từ đâu lan chàn ra tin đồn ác ý nói Trương Thiên Dương vốn được sơn thần chọn, phải giữ thân mình trong sạch tới ngày đón đi, lại có tâm tư không an phận với nam nhân khác lên mới bị trừng
phạt. Kỳ thực ngọn Diệp Đấu Phong phía sau trấn truyền thuyết
nói có một vị sơn thần trấn giữ. Thủa xa xưa có tập tục cứ
10 năm lại dâng cho sơn thần một cô dâu, nhưng sau đó có một đạo
trưởng đã phong ấn trấn áp được sơn thân nên tục lệ đó bãi
bỏ.
Tôi có chút không kiên nhẫn, nóng vội hỏi.
-Vậy Âu Tử Dạ sau này thế nào? À nhầm, A Càn đó.
-Âu Tử Dạ? Cậu ta tên Âu Tử Dạ? Hay người lúc trước tên Âu Tử Dạ?
Lão quay đầu nhìn Ưu Đàm, tôi cũng nhìn cậu ta. Ngần ngừ một
chút, mặc dù thông tin ít ỏi lại vô thức nhận định chắc chắc
kẻ lúc trước chính là anh ta không sao. Có điều, anh ta bây giờ
trông cùng lắm mới 25, 26 tuổi, 30 năm trước không khéo còn chưa
thành hình.
-Không phải, đó là một người khác. Trên đời này người không có quan hệ máu mủ mà giống nhau như hai giọt
nước cũng chẳng hiếm.
Đề cử như Âu Tử Dạ và Ưu Đàm.
Lão gật nhẹ đồng tình.
-Cũng đúng, A Càn nếu còn sống giờ cũng ngoài 50.Vậy cậu ta tên là gì? Âu Tử Dạ lại là ai?
Tôi có chút do dự lưỡng lự, cười cười muốn cho qua nhưng vẻ mặt
lão rất mong chờ được phúc đáp, đành trả lời qua quýt.
-Cậu ta là Ưu Đàm, còn người tên Âu Tử Dạ thì hiện giờ không rõ
tông tích, tôi cũng chẳng rõ anh ta đang bôn ba lặn lội ở phương
trời nào.
Tôi cười trừ đứng lên chào tạm biệt dời quán, trời chiều đã tắt nắng nghĩ ở nơi địa phương dân dã
này không biết có kiếm được nơi tá túc qua đêm. Tuy rằng cố sự đó thật là một cái mê án khiến người ta hiếu kỳ tìm hiểu
nhưng tôi cũng không rảnh mỡ tới mức tự lấy dây buộc mình, vốn không liên quan tới liền bớt một chuyện phiền toái vẫn tốt
hơn.
Tôi hỏi dân quanh vùng một chút được biết gần Trương gia lúc trước cũng có hai quán trọ, nhưng về sau sinh ý làm ăn vơi dần do người đến cầu cứu suy giảm, với cả Trương gia bây
giờ còn đặc biệt sắp xếp khách phòng cho bệnh nhân điều trị
ở lại nên về sau họ chuyển sang kinh doanh mặt hàng khác.
Đang nghĩ nghĩ đột nhiên phát giác con đường im ắng vắng lặng một
cách quái lạ, ngay cả tiếng gió quét qua đám lá héo úa trên
mặt đất cũng đình chỉ. Rõ ràng một phút trước còn có người
lác đác qua lại, những ngôi nhà hai bên đường đèn vẫn thắp
sáng nhưng vô cớ gợn lên cảm giác thiếu hụt sinh khí, như thể
bên trong chỉ là cái bỏ bọc trống rỗng, một cái xác nhà vô
hồn chẳng có ai cư trú.
Tôi hồ nghi quan sát trái phải
lại quay đầu nhìn sau lưng, chỉ thấy con đường dài hun hút sâu
thăm thẳm, thẳng tắp như một hầm ngầm đào xuyên qua núi đá mà
điểm phía cuối chỉ là bóng tối vô tận khủng bố bao trùm.
Bất chợt khoé mắt bắt được một loại tia sáng trắng phóng tới,
tốc độ cực nhanh, theo phản xạ ôm lấy Ô Nha nhảy lùi ra xa. Ưu
Đàm tức thì vọt ra đằng trước che chắn, một trong đám khả nghi lách qua được chiếc côn đang xoay tròn 360 độ suýt cắm vào mũi giầy tôi.
Tôi lập tức phát khí bao bọc lấy cơ thể, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gim trên mặt đất là gì thì sát ý vô
hình lại bắn tới, tả hữu hai bên loang loáng ánh sáng hung
hiểm như chớp giật. Tôi đẩy Ô N ha vào khoảng giữa an toàn, rút dao gạt chém, sau lưng Ưu Đàm cũng bận rộn vung trường côn xoay
kín kẽ đánh bay ám khí.
Bọn Miêu tộc ở Thông Lĩnh tìm tới rồi?
Khoé mắt lại bắt được một ánh chớp kéo dài chồm tới, tựa như xà điện ác hiểm há cái miệng lởm chởm răng lanh sắc bén. Ngay
sau đó bóng hình quen thuộc bên cạnh di động lên trước bức lui
cái thứ nhanh như thiểm điện kia.
Tôi cũng không quá hoảng sợ, chỉ là đợt tấn công này rất áp bức dồn dập, như thể có rất nhiều tên đang ẩn nấp đâu đó xung quanh, hoà cùng hắc ám
đồng loạt công kích. Thật sự nhìn không rõ là thứ gì bay tới
hơn nữa lại dày đặc hối hả như mưa rơi, cũng may có lớp khí
cường thân bảo hộ không kịp xoay xở thì vẫn bị đánh bật trở
ra.
-Hảo công phu, thật sự không ngờ vừa có dung mạo giống tên đó lực lượng đối kháng cũng không tồi.
Ưu Đàm ở bên cạnh đang đánh nhau với gã, chỉ thấy những đốm hoa
lửa do vũ khí kim loại đôi bên ma sát va chạm, rung trấn kịch
liệt, bùng cháy dữ dội, chớp tắt loang loáng, khi tách ra khi
sáp nhập khiến người ta chói mắt váng đầu.
Tôi không có
đủ thời gian để quan sát tinh tường, chỉ biết là một bóng
hình thon dài màu trắng, như đeo mặt nạ, tay sử dụng vũ khí
xích sắt khá dài, mỗi lần lao đi không theo quỹ đạo, như mãng
xà uốn éo, như lôi điện ích zắc, cọ sát mãnh liệt trong không
khí làm văng ra những tia điện hung hiểm.
-Ai da, thật muốn chơi đùa thêm một hồi, là lâu rồi không có vận động, vẫn lên đánh sướng tay một chút.
Tốc độ di chuyển
của kẻ đó rất nhanh, người bình thường căn bản không cách gì
đối kháng nổi, lại luôn giữ một khoảng nhất định với Ưu Đàm
rồi tung dây sắt tấn công. Nhưng Ưu Đàm dùng trường côn cũng là
loại vũ khí chuyên tấn công xa, trên cơ bản ngươi công ta thủ,
cứng đối cứng cũng xem như ngang sức cân tài.
Hơn nữa
trường côn ánh vàng như mạ hoàng kim kia được hình thành từ
loại Niệm lực dị năng của chủng tộc chiến thần, có thể xem
như thần khí. Tốc độ tránh né, phản xạ ra đòn và sức mạnh ra chiêu của Ưu Đàm đều có thể xếp vào loại thượng phẩm, cho nên không cần bận tâm về hắn, có lẽ vẫn nên lo cho chính mình
hơn.
Công Du Giám Binh nghe thấy tôi hốt hoảng gọi tên, có chút xoay đầu nhìn.