Cả hai lần lượt tụt xuống nước, đây là một bể nông và nhỏ,
tràn ngập nhiệt dung ấm áp, chắc bình thường dành cho con trẻ
vùng vẫy, dựng một vách kính cường lực trong suốt ngăn với hồ to dành cho người lớn. Tuy nhiên bể bơi vô cực thiết kế ngoài
trời, lại ở trên cao hút gió, một trận hàn khí buốt giá tứ
bề lập tức xông tới, mặt như bị cấp đông, rùng mình ớn lạnh
không thôi.
Tức khắc phát khí cường thân, mới hoà hoãn
bình ổn, quay sang bên lại thấy Mai Linh Lan thế mà thần sắc
bình thường như không.Chúng tôi chậm chãi bơi ra thành bể, nhìn
xuống phía dưới.
Toà nhà cao 10 tầng, phía dưới là
dòng xe cộ hối hả ngược xuôi. Dõi mắt trông ra xa còn thấy
đỉnh núi cao cao tuyết phủ trắng xoá, mơ hồ như một thế giới
cách biệt nào đó ẩn hiện trong sương mây. Sông dài đỏ đượm phù sa như một con rồng say giấc mộng, quanh co uốn lượn, một bên
là phố thị nhà cao san sát, ồn ào náo nhiệt, một bên là đồng xanh tịch mịch, vắng vẻ đón gió, tiếng sóng rì rào còn
thoáng tiếng thở than.
Ngây ngô ngâm nước độ 10 phút, run run lên bờ choàng khăn ấm, dán cao nhiệt.
Đáng ra phải quay cảnh vũ trường đầu tiên, nhưng vì ban ngày ban
mặt, cái nơi bát nháo hỗn tạp như xôi vò đó chưa mở cửa bán
hàng, lên các cảnh quay đảo lộn từ dưới lên trên.
Tôi thay một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng, áo gile xanh nhạt quần Âu
xám, có điều nhìn chất vải tinh tế cùng đường may tỉ mỉ, rõ
ràng là hàng đắt tiền bằng mấy tháng lương. Lại nhìn bản thân trước gương so với mặc đồ bình dân giá rẻ quả có chút khác
biệt, chính là toát lên khí chất của dòng dõi thư hương, công
tử gia thế. Lắc nhẹ đầu, cũng không có nhiều cảm xúc dư
thừa..
Có câu “ Người đẹp vì lụa” quả nhiên không sai, Mai Linh Lan thay một bộ váy đơn giản màu đỏ như máu, ôm lấy cơ
thể đầy đặn khoe đường cong tuyệt mỹ, càng làm nổi bật làn da trắng như gốm sứ thượng đẳng.
Mái tóc dài bồng bềnh
như sóng gợn xoã ngang vai, nhịp nhàng theo tiết tấu, sải bước
chân tự tin trên đôi guốc cao, bình thản bước tới thật gần bên
tôi, mùi nước hoa lan tới, đầu hơi tiến lại, ở bên tai tôi thầm
thì, yêu kiều mị cốt.
“Lầu cao tịch mịch, bóng chiều lẻ loi, sương giăng lãnh nguyệt, nhạt hương góc phòng. Tựa cửa nhớ cố, muộn phiền song thưa, phong hoa lạc bước, hỏi quân nơi nào?”
Cô ta đặt ly không xuống. Tôi trợn trừng
mắt. Cô ta dường vô tình buộc miệng câu cuối, lại dường như cố
ý nhỏ giọng thốt ra. Như xem thử phản ứng của tôi.
Dứt lời gã đưa cho tôi xem hình trong di
động. Tấm ảnh khá mờ nhoè, hẳn là quay xa từ thiết bị bình
thường gắn ở trên góc trần đại sảnh rộng lớn, tuy ánh sáng
không thiếu nhưng độ sắc nét còn phải bàn lại. Miễn cưỡng phân biệt vài người qua lại qua trang phục là nam hay nữ, béo hay
gầy, cao hay thấp, về phần dung mạo, thật sự có dùng kính lúp cũng phải chào thua, trừ phi dùng thiết bị quét nét khắc
phục.
Gã chỉ chỉ một người mặc quần Jean áo sơ mi, áo
khoác nâu dạ, đội mũ lưỡi chai, bình dân bình thường, đứng ở
chốn nào cũng tuyệt không gây chú ý. Người này từ phía đối
diện đi ra ngoài nhưng không thấy mặt vì đeo khẩu trang. Sau đó
cũng là người này ở một hành lang hai bên là dãy phòng đóng
kín.
-Đây là ảnh chụp từ đại sảnh xa hoa của khách sạn 5 sao nơi Hồng Công Dã nghỉ lại và bỏ mạng trước đó mấy
tiếng. Còn đây là ở hành lang có phòng của Hồng Công Dã. Ảnh
chụp được rất nhiều, từ nhiều góc độ nhưng không nói lên được
điều gì, vì gã chỉ đi qua đi lại ở khắp mọi nơi, hết sức tự
nhiên tự như tham quan, tuyệt không có bất cứ hành động khả nghi nào.
Sau đó gã lại vuốt tay trên màn hình cho tôi xem
một loạt tấm khác. Đám ảnh đó cũng không khá khẩm hơn, người
trong ảnh dẫu nghi ngờ cũng không thể nhận dạng, nhưng coi bộ gu ăn mặc không thay đổi đã bán đứng gã.
-Đây là ảnh chụp từ camera giám sát khu chung cư cao cấp của Tào Phi Điện, cũng
ngay trước đó mấy tiếng thì phát hiện tên đạo diễn này bỏ
mạng. Chính là thời gian người này lởn vởn ở đây là cực khớp với thời gian nạn nhân tử vong. Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng
đoán, tuyệt không có chứng cứ. Trùng hợp? Đoán xem người này
là ai?
Tôi lấy khăn giấy lau mồm miệng ăn uống lấm lem
của Ô Nha, lại lấy thêm lau tay cho bé con, miệng nói với Cung
Trường Lĩnh.
-Là ai? Anh nghĩ tôi quen biết rộng lắm chắc? Bề ngoài nhỏ nhắn thấp bé, con gái?
Gã nhai nhai, đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ đang xoắn xuýt bên Vũ Linh và hổ chibi.
-Đại ca nói hắc khí vây quanh người này khác lạ, sinh nghi nên cho
người theo dõi. Thà tự huyễn xác suất 1% khả năng xảy ra rồi
theo đó nhắm tới, còn hơn không có một đầu mối lần mò.
Cung Trường Lĩnh vuốt ve bộ lông của tiểu miêu miêu, đôi mắt tinh
ranh híp lại, đám râu rung rinh. Bông Tuyết chít chít nhảy nhót
bên cạnh, tựa hồ hai đứa đang trò chuyện.
-Cuối
cùng...người này cũng chính là cô gái ban nãy cậu bảo tìm
hiểu, Phùng Doanh Tử, em họ của Mai Linh Lan. Hai người có địa
chỉ nhà gần giống nhau, xem ra trước kia còn là hàng xóm, coi
bộ làm bạn với nhau từ hồi con nít, có vẻ thân thiết hơn tỉ
muội, đến khi vào đại học cũng là chung trường chung ký túc.
Có điều ngoại hình của Phùng Doanh Tử không được bằng, cũng
không có năng khiếu diễn xuất lên theo học thiết kế thời trang.
Về sau ra trường làm cho một công ty may mặc, nửa năm gần đây
mới trở thành chuyên viên tư vấn của Linh Lan, luôn bên cô ta như
hình với bóng...