Thứ sắc màu sắp tắt kia cường độ sai lệch quá lớn, màu vàng
hoa lệ rải rác khắp chốn, xuyên qua tầng tầng khí quyển, tán
quang vào những đám mây dày mỏng để tạo nên những hiện tượng
khúc xạ rực rỡ huy hoàng.
Tùy vào độ ẩm nhiều ít mà tán sắc thay đổi nơi đậm nơi nhạt, chính vì vậy mà tạo ra bức tranh chạng vạng càng lôi cuốn
mất hồn, lộng lẫy mê người với những gam màu chuyển sắc từ
nửa ấm nóng sang nửa sắc lạnh.
Thứ ánh dương quang ngả từ vàng đậm sang cam hồng, chuyển từ
đỏ rực sang tím biếc, khoe vẻ đẹp nội tại như ảo mộng, như giai
nhân đã kinh qua chốn hồng trần gió trăng, ở giai đoạn chín mùi mị cốt, như mẫu đơn quốc sắc nở rộ, bộc lộ hết sức sống
căng tràn của một kiếp ngắn ngủi, khiến lòng người rung động
sâu sắc.
Đám kia vừa thấy chúng tôi thất thểu đi ra liền vui mừng lao
tới. A Hoa phụ với Minh Đăng đỡ lấy Thiên Hương, miệng như tép
nhảy, liên tục hỏi thăm, rồi than trách.
Chính là cảm giác chúng tôi chỉ đi xuống khoảng hơn tiếng,
nhưng trên này đã trôi qua nửa ngày, là xế chiều rồi.
Thiên Hương biết Âu Tử Dạ đi trước, gương mặt tái nhợt hiển lộ
một ít mất mát thương tâm. Nhưng cũng giống như đám A Hoa Tiểu
Trà, bọn Thiên Hương Tư Đồ nhìn thấy Ưu Đàm hiện lên chân thực
rõ nét dưới mây trời nhuộm ánh tà dương, như nhân bản vô tính
từ Âu Tử Dạ, vẻ mặt sững sờ không tin tưởng, hung hăng trợn
mắt trừng muốn rớt con ngươi.
Giống kiểu một hôm ngày có nắng đêm có trăng, bà mẹ đoan trang
hiền thục nết na dắt về một cậu nhóc, và bảo đây là đứa em
khác cha của con. Ôi, tạo hóa trêu đùa.
Thôi để hôm nào tôi kiếm được tấm tranh vẽ mỹ nữ tuyệt sắc
kinh tâm, thử mang cho Ưu Đàm nhìn mẫu biến hóa coi sao, rồi dắt đi dạo một vòng, lòe thiên hạ.
Minh Đăng nhanh nhẹn leo lên miệng vực trước, sau đó kéo Thiên
Hương lên để lão bác sĩ ngồi co ro một đống trên đó sắp đóng
băng được vinh quang lao động.
Lão bác sĩ và lão dẫn đường không xuống, ở trên đốt lửa trại qua đêm. Vốn ban đầu tưởng chỉ đợi một lúc nên vị bác sĩ ở
trên miệng vực chờ, còn vị kia là người địa phương vùng này,
cương quyết không tiến vào vùng cấm địa.
Tôi để ý thấy một đống đất u cao như nấm mộ mới đắp, cạnh đó còn cắm xuống hai cái xẻng gấp.
Đưa mắt nhìn trái phải cách hai bên gốc cây có dấu vết đào bới, hướng tới đó, là cái hố sâu hơn mét.
Phong Linh thu dọn lại xẻng, nhún vai cười nói.
- Vì chẳng ngờ hai người đi lâu thế, đành vận động cho ấm.
Tôi gật gật, nói một câu “cảm ơn” quen thuộc, A Hoa hi hả nói.
-Tiểu Mặc ca, lần sau mời cơm là được.
Tôi nhẹ cười, nếu có điều kiện và cơ hội, rồi tiện tay ngắt
lấy một cành mai, cắm xuống đống đất. Sau cùng theo bọn họ
lần lượt leo lên.
Lúc leo tới lưng chừng, thấy một đốm trắng bay qua khóe mắt.
Tôi cũng lười để ý, tiếp tục công việc. Còn chưa đứng ổn định trên miệng vực, tiếng A Hoa kinh ngạc vang lên.
-Kia là gì?
Vừa xoay người lại, liền nhìn thấy trước mặt lác đác từng
cụm trắng ngần, li ti như hoa tuyết, lả lướt bay lên, nhẹ nhàng
phân tán, thoáng chốc tan biến vào hư không.
A Hoa chỉ xuống dưới, chúng tôi cúi đầu nhìn.
Những cánh mai vàng héo úa, cam tâm buông xuôi, lảc tả rụng
hết, phủ lấm tấm trên lớp tuyết mỏng, chút hơi tàn trên nấm
mộ mới đắp.
Toàn bộ thân cây mai cổ tựa như bộ xương khô xơ xác, lại đang
oằn mình hứng lấy vô vàn cụm tuyết trắng thánh thiện đơn
thuần, như hoa chấm bi nở rộ, thanh khiết tinh mỹ.
-Người trong trấn xưa kia gọi loại mai cổ này là Tràng Hoàng
Kim, hoặc một cái tên khác đặc biệt hơn là Phi Thiên Cầu, tức
ước nguyện bay lên trời cao, một giống mai quý hiếm tưởng đã
tuyệt tích, nhưng giờ thì thật sự rồi.
Sau khi sơ cứu cho Thiên Hương và Tư Đồ, chúng tôi nhanh chóng thu
dọn tàn cục để tiếp tục lên đường.Từ đây phải cuốc bộ cỡ
một tiếng mới tới chỗ đậu xe, bọn họ cũng không muốn có thêm
một buổi cắm trại ngoài trời rét buốt lần hai.
Trên không trung vẫn còn nhạt nhòa sáng, nhá nhem tối, hình dáng của
những đám mây phù du phiêu dật không ngừng thiên biến vạn hóa, kỳ
ảo không tưởng, theo gió nhào lặn, theo nắng tác động, vận
chuyển biến đổi, vạn trạng muôn màu.
Bóng của những gốc cây ngả dài về hướng đông, mỗi lúc mỗi dài thêm,
cảm tưởng chúng như có linh hồn, vươn dài ra, chạy mãi tới vô cùng
vô tận, phủ kín hết mặt đất. Những cái bóng đen đặc dường như đang
nghếch đầu, ngóc dần lên, nghiêng nghiêng ngả ngả lướt qua bụi cỏ, leo lên tàng cây, cao dần cao mãi tới mây trời.
Bóng xâm chiếm vào những đám mây còn cố phô mỹ sắc trên không gian
bao la rộng lớn, một nét đẹp hoài niệm, mong manh đến kỳ diệu,
sắp tan biến chỉ còn lại trống trải tịch liêu.
Lúc mọi người xuống dưới, chỉ thấy sắc mai tàn tạ rụng đầy
đất, trên trời lại là sắc trắng bi thương tang tóc, như thể lão thiên gia đang cử hành nghi lễ án táng cho đôi tình nhân phúc
nông phận mỏng. Mọi người thấy vậy đành cứ chôn bọn họ dưới
gốc mai, nơi ấy trở thành cấm địa mà từ đó Tràng Hoàng Kim
đổi tên thành Phi Thiên Cầu.
Đám mai trong vùng không hiểu sao cũng đồng dạng xảy ra biến hóa.
Mai trong vùng đột nhiên đồng loạt trổ bông vàng chi chít dày
đặc, mọi người còn chưa kịp hoan hỉ reo vui lại thấy sau mỗi
đợt gió tuyết tràn về, cánh hoa lặng yên tiêu thất, tĩnh mịch
ly khai. Chỉ còn lại những cụm bông tinh tế như tơ mảnh, trắng
ngần như bạch vân, nở rộ thành hình bán cầu trên đài hoa.
Nhụy hoa thoáng chốc cũng không chịu được gió mạnh ác ý, phân
phân tán tán, thê lương giăng đầy. Tuyết trên trời thổi xuống,
nhụy dưới đất bay lên, như một tấm mành rèm trắng xóa nối
thiên địa làm một, đau thương lan chàn, bi ai luẩn quẩn.
Từ đó mai trong vùng sau mỗi đợt đại khai thì đều lần lượt
chết hết, cuối cùng, tuyệt giống, chỉ còn lại ký ức một
thời vàng son huy hoàng.