Tôi kinh hãi lắp bắp miệng. Thật là cảnh tượng kinh tâm đáng
sợ. Đám hắc khí trong người Dương Diệp đã chui ra nhưng gã ta
như đánh mất lý trí, vẫn tiếp tục tự cắn xé da thịt.
“Gã ta đã giết vô số người vô cùng dã man tàn nhẫn, giờ chỉ
nếm chút mùi vị đau đớn thống khổt của cả con tim lẫn thể
xác thôi mà. Giết hơn trăm mạng người lại chỉ bị trừng phạt
như thế, đã là lời cho hắn.”
Cô gái nói xong liền hóa thành đám sương mù, chui vào con búp
bê gỗ. Tôi nhìn con búp bê, cảm giác như cầm một khối hàn băng, lạnh tới rùng mình kinh sợ. Tôi nhắm mắt lại, xoay người bỏ
chạy, sau lưng còn vang lên tiếng xé da thịt, như âm thanh dã thú đói khát kịch liệt ăn con mồi.
Tôi vừa cảm thán vừa nhận lại chiếc mũ từ tay Tư Đồ, rồi
trèo lên ngồi sau yên xe. Hai xe cùng lúc brừm brừm nổ máy, vang vọng tứ bề.
-Nó làm suy yếu mấy thứ hắc ám chứ thực ra cũng không thanh tẩy hết được.
Tư Đồ ngồi phía trước trả lời, xe vù vù lao như tên bắn. Lúc
đi ngang qua khu vườn, mới để ý kỹ, quả nhiên sắc xanh của lá
xen cùng sắc đỏ của hoa, chuyện này thật đáng kinh ngạc. Vốn
Bỉ Ngạn hoa là loài khi hoa nở thì không thấy lá, khi có lá
sẽ không ra hoa.
Trong kinh Phật ghi. "Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa khai, một nghìn năm hoa tẫn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử." Ý chỉ hoa và lá vĩnh viễn không bao giờ có
chuyện được nhìn thấy cùng một lúc. Ví như chuyện tình biết
trước là không có kết quả, bị lời nguyền thiên đình cấm đoán, dù bao lần luân hồi, yêu nhau vẫn không thể tay trong tay.
Nhưng khi hoa lá gặp nhau, thật ra cũng chính là khoảng khắc
mong manh mà vĩnh hằng, khi hoa chuẩn bị héo úa và lá bắt đầu sinh sôi hoặc khi hoa chuẩn bị hé nở và lá bắt đầu tàn úa.
Bọn họ được nhìn mặt nhau, cũng là lúc sinh tử phân ly.
Đột nhiên Tư Đồ cũng nhìn nhìn khu vườn, mở miệng hỏi tôi rốt
cuộc trong căn phòng đó xảy ra chuyện gì, tôi liền tóm lược
một chút theo ý hiểu bản thân, đại để như sau. Lão Thuần Vu vì muốn thu thập linh hồn để làm rối gỗ, nói với Dương tiểu thư
yêu thích hoa Bỉ Ngạn rằng, huyết nhục của con người có thể
khiến chúng nở hoa quanh năm. Dương tiểu thư lại than phiền với
Dương thiếu gia, vì cưng chiều em gái gã ta sẵn sàng xuống tay
giết hại hầu nữ. Cô gái bị nhốt trong tấm tranh thêu...quả
thật chính là thứ đã khiến Dương Tiểu Kiều tự cắn xé da thịt nơi chân đến chết...Mà về sau, Dương Diệp cũng phải hứng chịu
hình thức chết chóc thê thảm rùng rợn như vậy.
Tôi kể xong lâu rồi, nhưng mãi sau Tư Đồ mới mở miệng.
-Tình cảm của Dương thiếu gia đó đối với Dương Tiểu Kiều đâu
phải đơn thuần anh trai em gái...Từng có một truyền thuyết kể
rằng, bên kia sông Tam đồ, trên con đường Hoàng Tuyền ở U Minh giới có là hai tinh linh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa.
Bọn họ đã canh giữ bảo vệ con đường hoa Bỉ Ngạn, khi ấy sắc xanh
của lá chen cùng sắc đỏ yêu diễm của hoa, khiến khung cảnh đưa
tiễn vong linh đi luân hồi vô vùng mỹ lệ. Nhưng suốt mấy nghìn năm
lạnh lẽo cô độc trôi qua, bọn họ lại trước giờ chưa từng được tận mắt nhìn thấy mặt đối phương, mà chỉ được biết có một người
nữa cũng cùng mình gánh vác trách nhiệm này.
-Có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp
nhau, mới gặp mà như đã thân lâu, lòng yêu say đắm, liền lập thề hẹn
ước, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi ở cùng một chỗ. Thế nhưng việc này
nhanh chóng bị các Chư Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đày vào luân hồi, luẩn quẩn bế tắc trong lời nguyền vĩnh viễn chẳng thể ở
bên nhau. Đầu thai trong nhân gian, mỗi kiếp nạn đều phải hứng
chịu hình phạt đau khổ sâu sắc của cấm kỵ luyến ái.
-Hừ! Thật không ngờ, mối tình cấm kỵ bị miệng lưỡi thế gian
chê trách phỉ nhổ như thế, lại được Phương Vi cho núp lùm dưới
góc độ một truyền thuyết lâm li bi đát. Vậy ra nguồn gốc là do thiên đình quá vô tình, quá nghiêm khắc trách phạt?
Tư Đồ quay sang nhìn gã, im lìm không nói gì, một lúc sau mới quay đi, giọng điệu lấy lại cười cợt bình thường.
Truyền thuyết này đương nhiên tôi cũng biết, cho nên từ đó Bỉ
Ngạn Hoa dưới địa ngục mới đổi tên là Mạn Châu Sa Hoa. Hoa lá
mãi mãi không được phép nở cùng lúc, khi ra hoa thì không có
lá, khi thấy lá thì chẳng có hoa, nhưng chúng đan xen đời đời
kiếp kiếp như chuyện tình ngang trái éo le của hai người bọn
họ. Dù duyên tẫn cũng không tán, duyên diệt cũng không phân. Cái gọi là phân phân hợp hợp bất quá chỉ là duyên sinh duyên tẫn trong trầm mê bi kịch. Con đường chỉ lối cho vong linh đi đầu thai từ đó mới
trở thành “tiếp dẫn chi hoa, hỏa chiếu chi lộ”.