Tô Khiêm Mặc lấy được cách điều chế của trà xanh từ A Mô, so sánh cũng tương tự như mấy vị
thuốc đang có trong tay của Ngâm Hoan. Ngâm Hoan đưa đến chỗ Trần đại
phu, lấy được tin tức, mấy vị thuốc được thêm vào nhìn qua giống như có
công hiệu rất tốt, nếu phối hợp cùng với trà cống phẩm của phường trà
Đức Phương, sẽ gây hại sức khỏe.
Tô Khiêm Mặc nhìn phương pháp
điều chế một lúc lâu, cũng không nói gì, nếu liên hệ giữa Lục phủ với
Bắc Đồ, nhìn bề ngoài không thể tưởng tượng nỗi, nhưng theo hắn suy nghĩ thì cũng có chút căn cứ, sau khi Bắc Đồ bị nội loạn, tất cả phương pháp ra tay cũng thay đổi, khó trách được Bắc Đồ kiên trì lâu như vậy mà
không chịu đầu hàng.
“Trước tiên đem phương thuốc của những loài
trà cống phẩm kia sửa lại.” Tô Khiêm Mặc mở miệng nói, Ngâm Hoan gật đầu một cái. Sáng sớm hôm sau, Ngâm Hoan đưa thiệp qua phủ Thái Tử.
Buổi trưa sau khi nhận được câu trả lời của Tưởng Như Nhân, Ngâm Hoan đã
chuẩn bị quà lễ đi đến phủ Thái Tử, lúc này là thời gian Thái Tử Phi
chuẩn bị sinh, cho nên cũng không rảnh để quan tâm nhiều chuyện như vậy, một chút chuyện vặt vãnh trong phủ Thái Tử đều do hai trắc phi giúp đỡ
cùng nhau xử lý, Tưởng Như Nhân lại không muốn rước lấy lời bàn tán kiểu này, cho nên lấy hai đứa bé làm cớ để bỏ qua không ít chuyện, chỉ giúp
đỡ những chuyện đơn giản mà thôi.
“Tưởng tỷ tỷ, ta cũng không
muốn nói vòng vo, hôm nay tới tìm tỷ quả thật có chuyện quan trọng.”
Tưởng Như Nhân cho cung nữ hầu hạ bên cạnh lui ra, Ngâm Hoan lấy mấy
phương pháp điều chế ra cho nàng ấy xem: “Tưởng tỷ tỷ, ta biết rõ,
chuyện này vẫn chưa có đủ chứng cớ, nhưng trà mà Thái Tử Điện Hạ ban cho tướng công quả thật có chút vấn đề, nếu cùng uống trà này với trà cống
phẩm, sẽ bị tổn hại sức khỏe, lâu ngày sẽ sinh ra một vài loại bệnh
nữa.”
Tưởng Như Nhân nhận lấy phương thuốc trong tay nàng, coi
qua một chút: “Trà cống phẩm của phường trà Đức Phương thì nhà nào cũng
có, theo như lời muội nói thì không phải người này đang có ý đồ bất
chính sao?”
“Tưởng tỷ tỷ, nếu ngươi không tin, có thể đem hai loại trà này đến cho Thái y kiểm tra một chút.”
“Chỉ dựa vào những cái này thì không thể định tội.” Tưởng Như Nhân lắc đầu,
(diendanlequydon.com) cho dù là có vấn để thì như thế nào, cũng không
phải là tặng hai loại trà này cùng một lúc mà, chỉ có thể coi như là
chuyện ngoài ý muốn.
“Cho nên ta tới là muốn nhờ Tưởng tỷ tỷ giúp đỡ, sau lưng của phường trà Đức Phương là Tưởng gia, có thể thay đổi
cách điều chế của trà cống phẩm hay không? Bỏ đi mấy vị thuốc này, nếu
như vậy cũng không gây ra hoảng sợ như trước nữa.” Tô Khiêm Mặc cũng
không muốn đưa tới sự chú ý của những người Bắc Đồ bên kia, huống chi
cũng không thể nào điều tra rõ ràng chuyện của Lục Phủ, nếu báo cho mọi
người biết thì sợ là đánh rắn động cỏ thôi.
Loại lá trà mà Ngâm
Hoan đưa tới, ở chỗ của Tưởng Như Nhân cũng có một ít do điện Thái Tử
thưởng xuống dưới, nhưng nếu đúng như những lời mà Ngâm Hoan đã nói rằng hai loại trà này có vấn đề, vậy thì việc đầu tiên cần xác nhận chính là tình trạng cơ thể của Thái Tử như thế nào.
“Trà này của Lục gia
là từ đâu tới vậy?” Tưởng Như Nhân trầm giọng hỏi, Ngâm Hoan lắc đầu một cái: “Ở chỗ trà thành đó đều là nông dân trồng trà, nói là xuất phát từ trà thành đó, nhưng cụ thể là từ nhà nào lại không tìm ra được.” Dựa
theo lời dặn của Tô Khiêm Mặc, Ngâm Hoan cũng không có nhắc đến chuyện
Bắc Đồ, Tưởng Như Nhân gật đầu, sai người đưa tiễn Ngâm Hoan, còn mình
thì lại trở về Tưởng gia.
Không chỉ trong phủ Thái Tử, mà ngay cả Tưởng gia cũng nhận được những thứ này, theo những tin tức mà Ngâm Hoan đưa, Tưởng Như Nhân đã nhờ Nhị ca đi thăm dò lại một lần nữa, cũng
giống như Ngâm Hoan đã nói, mà cho dù tìm đến đại phu để hỏi thì kết quả cũng giống y như thế, nếu không muốn để Thái Tử biết chuyện này, chỉ có thể sửa đổi phương thuốc trong trà của phường trà Đức Phương mà thôi.
Qua thêm vài ngày, Tưởng Như Nhân lấy lý do sức khỏe tổ phụ không tốt, trở
về thăm Tưởng gia, cùng nói chuyện với Tưởng Công trong thư phòng cả một buổi chiều, đến khi trở về lại phủ Thái Tử thì trời đã tối. Xe ngựa của Tưởng phủ chạy cả đêm đến phường trà Đức Phương, sáng sớm hôm sau, tất
cả trà cống phẩm bên trong phường trà Đức Phương đều bị thay đổi, chỉ có bao bì đóng gói thì vẫn như cũ, cũng không nhìn ra chỗ nào không thích
hợp.
Ngâm Hoan nhận được thư hồi âm của nàng ấy, sau khi đọc xong thì đem thư bỏ vào chậu đốt sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Mặc ở đối
diện vẫn nhíu mày từ đầu tới cuối.
Đối với Tô Khiêm Mặc mà nói,
hắn không có chứng cớ xác thực để chứng minh Lục Trọng Nham và Bắc Đồ có liên quan trong chuyện này, suy nghĩ một lúc lâu, hắn quyết định dẫn A
Duy trở về một chuyến.
Tô Khiêm Mặc phải điều tra rõ những mối liên hệ trong chuyện này thì mới có thể nói rõ với Lục Bá và Thái Tử được….
Đang lúc Tô Khiêm Mặc sắp xếp kế hoạch trở về Dương Quan, thì trong một đêm
khuya, trong một phủ đệ ở thành Lâm An vang lên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó đèn đuốc trong phủ đệ được thắp sáng trưng, hai đội hộ viện đã lục soát toàn bộ bên trong phủ đệ suốt đêm vẫn không tìm ra được gì.
Bên trong một gian phòng được trang trí theo phong cách nước ngoài, một
viên quan trẻ tuổi ôm trong lòng cô gái vẫn còn đang run rẩy, trên người khoác lên một làn vấy mỏng, nhưng trên làn váy đầy máu tươi, cô gái
không có bị thương, trên đất lại có một thanh chủy thủ xinh đẹp dính đầy máu.
“Đại nhân, thiếp sợ quá….” Nàng ta ôm viên quan trẻ tuổi
kia, nước mắt tràn đầy trong mắt, viên quan kia đau lòng ôm nàng dỗ
dành, để cho nàng miêu tả lại dáng vẻ của người mặc quần áo đen kia.
Sáng sớm hôm sau, trên đường phố của thành Lâm An cũng có nhiều binh lính
tuần tra hơn. Sau khi ăn xong điểm tâm thì Ngâm Hoan mới biết chuyện xảy ra ở trong nhà của Thái Thường Tự Khanh, người vợ mới cưới bị người
khác làm cho bị thương, sau đó thì người áo đen chạy trốn, hiện giờ vẫn
không có tung tích gì, mà cái vị Tự Khanh Trần đại nhân kia chính là một trong những người đã chọn cống nữ của Bắc Đồ tại Lục Vương Phủ vào ngày hôm đó.
Đến buổi chiều, Nhĩ Đông mới đến thông báo, nha hoàn hầu hạ trong tiểu viện của A Duy phát hiện quần áo dính máu bị giấu đi,
Ngâm Hoan vội vàng chạy tới coi thử, A Duy đã băng bó vết thương sơ sài, đang nằm ở trên giường.
Ngâm Hoan căn dặn tìm đại phu tới, nhìn
tình hình bị thương của A Duy, quay đầu lại hỏi A Mô: “Tối hôm qua hắn
đã đi Trần phủ phải không?”
A Mô gật đầu một cái, Ngâm Hoan nhìn
vẻ quật cường trên mặt A Duy, khuôn mặt cũng thoáng qua vẻ bất đắc dĩ:
“Ngươi muốn bắt nàng ta?”
“Ta muốn giết nàng ta!” A Duy kích động muốn leo xuống giường, nhưng vết thương bên hông làm cho hắn ta không
thể động đậy, tay A Duy nắm chặt mép giường, trên gương mặt còn non nớt
tràn đầy hận ý.
“Nàng ta vẫn còn sống rất tốt.” Giọng nói của Tô
Khiêm Mặc chợt vang lên ở cửa, (d/đ/le/quy/đon) hắn đi tới, khinh thường nhìn A Duy, rút ra từ phía sau thanh chủy thủ mà A Duy làm mất ở Trần
phủ đặt trước mặt hắn ta: “Còn ngươi thì sao? Đừng nói với ta những vết
thương trên người của ngươi là do ngươi tự mình làm!”
“Ngươi đã
có gan xông vào Trần phủ, thì tại sao ngươi không giết chết nàng ta đi?
Giữ lại nàng ta làm gì? Người cũng có thể trực tiếp đi gặp sứ thần của
Bắc Đồ, để bọn họ dẫn người trở về Bắc Đồ tìm Nhị ca ngươi báo thù,
ngươi thành như bây giờ là để cho ai nhìn?” Tô Khiêm Mặc nắm một bên cổ
áo của hắn ta, túm hắn ta lên, A Duy bị đè nén, mặt cũng đỏ lên.
“Tướng công, A Duy đang bị thương.” Ngâm Hoan đứng ở một bên muốn giúp cũng
không biết làm cách nào, Tô Khiêm Mặc đưa tay đẩy hắn ta dính vào cạnh
giường, nhìn hắn ta chằm chằm, Ngâm Hoan bắt được tay của hắn, dịu dàng
nói: “Đừng như vậy, có gì từ từ nói.”
“Nếu hôm nay người không
phải đang ở tại Bình Vương Phủ, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn ở đâu được? Ngươi cho rằng bọn họ tới thành Lâm An làm cái gì? Ta đã cảnh cáo ngươi từ sớm….ngươi vẫn còn chưa chết tâm sao!” Một tay Tô Khiêm Mặc ném hắn
ta lên giường, (ddlequydon) Ngâm Hoan cũng vội vàng cản hắn lại, vừa té
như vậy làm cho sắc mặt A Duy càng thêm khổ sở.
“Sẽ không có ai
chờ ngươi từ từ lớn lên đâu, nếu ngươi vẫn còn không chịu hiểu, đến lúc
đó cho dù ngươi có về được Bắc Đồ thì tất cả cũng sẽ bị hủy diệt trên
tay ngươi mà thôi.” Tô Khiêm Mặc kéo Ngâm Hoan đến bên cạnh mình, nhìn A Duy, lạnh lùng nói.
“Nàng nói là do nàng bị bắt buộc!” A Duy hét lớn với Tô Khiêm Mặc, vốn dĩ hắn ta xông vào Trần phủ là muốn hỏi cho
rõ ràng, thế nhưng lúc hắn ta giơ đao lên, A Đóa đã khóc mà nói với hắn
ta rằng A Phụ vẫn còn sống, trong một giây buông lỏng, nàng ta đã trở
ngược đao đâm vào hông của hắn ta.
“Bị bắt buộc mà ngược lại phải giết ngươi sao?” Tô Khiêm Mặc lạnh lùng hỏi lại một câu, cầm lấy bức
tranh từ tay A Hỉ ném thẳng vào người hắn giống như muốn bảo hắn xem
thử: “Bị bắt buộc thì phải nói ra hình dáng của ngươi, sau đó để cho cả
Đại Kim truy nã ngươi.”
“Ban đêm, dưới tình huống không thể nhìn
rõ ràng mà nàng ta có thể miêu tả dáng vẻ tặc nhân được rõ ràng như thế, đây là người đầu tiên.” Trong giọng nói tràn đầy châm chọc, A Duy nhìn
bức tranh cũng không khác so với mình nhiều lắm, nếu không phải A Đóa
muốn đưa hắn ta vào chỗ chết thì tại sao nàng ta lại làm như vậy?
“Chàng ra ngoài đi.” Ngâm Hoan trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Tô Khiêm Mặc
cũng thật vô tội mà, đây là hắn tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép, chỉ thiếu chút nữa ở Trần phủ không về được, nếu bị bọn họ tìm ra
được manh mối gì, làm sao hắn có thể giải thích trước mặt Lục Bá, đây là đang chứa chấp tội phạm chạy trốn của Bắc Đồ.
"Để ta khuyên hắn
một chút, không phải nói là lên đường đi Dương Quan sao? Cần phải chuẩn
bị những gì?” Ngâm Hoan đẩy hắn đến cửa, Ngâm Hoan lại nói nhỏ với hắn:
“Cho dù hôm nay chàng nói gì hắn cũng không nghe lọt đâu.”
Ngâm
Hoan nhẹ nhàng đóng cửa lại, A Duy tựa nửa người vào cạnh giường, mỗi
người không giống nhau, tướng công có thể làm được , chưa chắc người
thiếu niên ở trước mặt này làm được.
Theo kinh nghiêm của nàng
thì những chuyện như vậy sẽ phát triển theo hai hướng, hoặc là trở nên
bình thường, tùy theo tự nhiên, không có chí tiến thủ, cả đời sống chán
nản, hay là phấn khởi báo thù, thề phải lấy lại tất cả những gì đã bỏ
lỡ: “A Duy.” Ngâm Hoan ngồi xuống, gọi hắn một tiếng: “Lúc ngươi quyết
định đi Trần phủ, nhất định A Mô đã cản ngươi, nhưng cuối cùng ông ấy
vẫn để cho ngươi đi, bởi vì ông ấy biết, có một số việc ngươi phải tự
mình trải qua thì mới có thể bỏ xuống những thứ không cam chịu ở trong
lòng.”
“Vào ngày đó ở Lục Vương Phủ, ngươi đều thấy được, mỗi
người đều vì mạng sống của mình mà cố gắng thì không sai, ngươi cũng
không cần phải hận nàng ta vì nàng ta đã phá bỏ lời thề cùng với đại ca
của ngươi, bởi vì nàng ta đã không còn là người quan trọng trong lòng
đại ca của ngươi nữa rồi, A Đóa trong lòng của đại ca ngươi đã chết
rồi.” A Duy từ từ ngẩng đầu lên: “Chết sao?”
“Đúng, nàng ta đã
không phải là bản thân mình của trước kia, không phải là các người không còn nhận ra nàng ta nữa, mà nàng ta của trước đây đã chết rồi.” Ngâm
Hoan gật đầu một cái: “Nàng ta chấp nhận sống sót như vậy, thì ngươi
càng cần phải sống tốt hơn, ngươi cần phải trở về Bắc Đồ, giúp đại ca
ngươi hoàn thành những chuyện mà hắn chưa làm được, còn những người
khác, ngươi cần gì phải để ý tới.”
“A Duy, ngươi phải nhớ, lý do
mà mỗi người tồn tại trên đời này không giống nhau, cho nên, những người đó có thể vì cuộc sống tốt hơn, vì có được thứ mình muốn, sẽ nghĩ
không thông suốt giống như ngươi, dùng mọi cách để giành lấy,
(diendanlequydon.com) thậm chí còn tổn thương người khác không thương
tiếc.” Ngâm Hoan nói ôn hòa, nhìn đôi mắt này vẫn còn trong suốt, một
ngày nào đó, hắn ta cũng sẽ bước đi trên con đường kia, làm những chuyện mà trong quá khứ mình luôn chán ghét, nhưng đây lại chính là cuộc sống.
“Tỷ tỷ, ta không muốn biến thành người như vậy.” A Duy nói giọng buồn buồn, dựa vào trong ngực Ngâm Hoan, không đợi Ngâm Hoan kịp nói gì, cửa đã bị mở tung ra lần nữa, Tô Khiêm Mặc đang đứng đó, cực kỳ tức giận chỉ vào A Duy quát: “Tên nhóc chết tiệt, cách xa vợ ta một chút, ai cho ngươi dựa vào nàng….”
Nửa canh giờ trôi qua, Ngâm Hoan nhìn hắn ngồi đó
với vẻ mặt lạnh lùng, thở nhẹ một hơi, đi sang ngồi bên cạnh muốn an ủi
một chút, Tô Khiêm Mặc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, trong mắt tràn
đầy vẻ tố cáo.
“Hắn ta. . . Còn nhỏ tuổi hơn Dật Triết rất nhiều, chỉ mới mười hai tuổi thôi.” Nếu không phải là A Duy bị thương , có lẽ
mới vừa rồi hai người lại muốn đánh nhau.
Cái rắm, lúc lão tử
mười hai tuổi để ý nàng từ lâu rồi! Tô Khiêm Mặc oán thầm trong lòng,
trên mặt vẫn bày ra vẻ lạnh lùng, không thèm nói gì hết…