Thời gian sinh của
Ngâm Hoan chậm hơn mười ngày so với dự tính, giống như đứa nhỏ này chậm
rãi mà bước đi, không hề nôn nóng, từ lúc Ngâm Hoan bắt đầu đau bụng,
hai canh giờ sau thì cơn đau mới tới nhanh hơn một chút, trong lúc chờ
đợi, Ngâm Hoan cũng không thiếu thời gian để đi lại trong phòng. Hứa ma
ma làm cho nàng chút đồ ăn để tăng thêm thể lực, đến hơn nửa đêm thì cơn đau lại mạnh hơn một chút.
Nhưng hai bà đỡ đều nói còn mở chưa
đủ lớn, Ngâm Hoan vẫn kiên trì, cố gắng đi lại trong phòng nhiều hơn.
Thanh Nha đỡ Ngâm Hoan đi từ từ trong phòng, còn Bát Vương Phi ở cách
vách thì chờ đến nỗi nóng cả ruột, chưa thấy qua ai sinh con như vậy,
không nhanh không chậm, cũng đã đến lúc rồi mà.
Tô Khiêm Mặc đi
ra từ gian phòng bên cạnh, đi tới đi lui mấy lần, mà trong phòng sinh
cũng không có động tĩnh gì. Đến giờ Thân, Ngâm Hoan đã đau đến mức không đi được nữa, bà đỡ mới cho nàng nằm trên giường, những người mà Bát
Vương Phi chuẩn bị cho nàng đều là những ma ma được mời từ trong cung
tới,vừa an ủi nàng đừng lo lắng hồi hộp, vừa kiểm tra tình trạng phía
dưới của nàng.
“Vương Phi, đợi chút nữa khi lão nô nói người dùng sức, thì người mới dùng sức, vị trí thai nhi rất tốt, chắc chắn sẽ sinh ra thuận lợi.” Lúc này, Ngâm Hoan đã đau đến nỗi không nói ra lời, từng cơn, từng cơn đau ập xuống giống như muốn kéo tất cả mọi thứ bên trong
xuống, co rút đau đớn dữ dội.
Thanh Nha lau mồ hôi cho nàng. Tất cả cửa sổ trong phòng đã được đóng kín không
cho gió lọt vào, không bao lâu, một mùi tanh tản ra nhàn nhạt, nước ối
đã vỡ, bà đỡ la lên một tiếng, Ngâm Hoan lập tức dùng sức, đôi tay nắm
chặt giường nệm.
“Cứ làm như vậy đi Vương Phi, chút nữa phải dùng sức mạnh hơn một chút nữa.” Một tay của bà đỡ đang tách châ của nàng,
ngẩng đầu cười nói, Ngâm Hoan cũng yếu ớt gật đầu một cái, ngoài cửa, Tô Khiêm Mặc vừa nghe sinh con đã chạy ra ngoài từ lâu, Tô Khiêm Tốn ở một bên thấy hắn như vậy cũng vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, lúc trước khi đại
tẩu ngươi sinh còn kêu la khổ sở hơn so với Tam đệ muội nữa.”
Tô
Khiêm Mặc không lo lắng vì Ngâm Hoan kêu mà là hắn lo lắng nàng cố đè
nén không chịu kêu, hắn vẫn luôn biết rõ thật ra nàng là một người rất
háo thắng, nàng nhịn đau thì hắn càng đau lòng hơn: “Đại ca, đại tẩu
sinh đứa con đầu trong bao lâu?” Tô Khiêm Mặc quay đầu hỏi hắn ta.
“Cũng đau bụng vào ban đêm, đến lúc này thì cũng đã sinh ra.” Mặc dù cai thai đầu tiên của Tạ Quán hơi vất vả nhưng cũng coi là sinh nở thuận lợi,
bây giờ bầu trời ở hướng Đông cũng đã bắt đầu sáng lên, trong phòng lại
thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của Ngâm Hoan khi dùng sức, Tô Khiêm Mặc cảm thấy vô lực, hắn không thể giúp gì cho nàng trong chuyện này, hắn
không thể vào phòng sinh, chỉ có thể nhìn nàng một mình ở bên trong chịu khổ, trong lòng hắn cũng xoắn xuýt cả lên.
Ở phòng kế bên, Bát
Vương Phi cũng ra ngoài nhìn, thấy cửa mở, bọn nha hoàn cứ bưng chậu đi
ra đi vào, bên trong cũng không có truyền ra tin tức gì xấu. Ngâm Hoan
cố gắng dùng sức từng lần, từng lần một, chỉ nghe bà đỡ nói được rồi,
nhìn thấy đầu rồi, ít nhất cũng nói sáu bảy lần.
Thanh Nha cầm
lấy một miếng sâm đã được ngâm trong nước ấm để trên lưỡi Ngâm Hoan, sau khi liên tục kiểm tra, cũng không cảm thấy đứa nhỏ này
khó sinh, cũng không ló ra ngoài nhiều lắm, cho nên bà ta cũng không thể kéo ra được, chỉ đành phải để Ngâm Hoan ráng sức nhiều hơn.
Trời cũng dần dần sáng tỏ, có thể nhìn thấy được ánh sáng màu xám trắng của
nắng mai đang chiếu lên cửa sổ, Ngâm Hoan dùng toàn bộ hơi sức của bản
thân còn lại, dùng sức thật mạnh, rốt cuộc, một tay bà đỡ đã tiếp được,
kéo nhẹ ra ngoài, đứa bé đã được sinh ra thuận lợi, sau khi sát trùng,
dùng cây kéo cắt cuống rốn, một bà đỡ khác đón lấy đứa bé, dùng sợi bông quấn lại miệng rốn đã cắt, dùng băng vải bao nhẹ chung quanh rốn, để
đứa bé có thể hít thở dễ dàng.
Chờ sau khi bà đỡ ở phía dưới dọn
dẹp toàn bộ nhau thai, Ngâm Hoan vẫn chưa nghe thấy tiếng khóc của đứa
bé, Ngâm Hoan quay mặt nhìn đứa bé đang ở trong ngực bà đỡ, bà ta vỗ nhè nhẹ vào mông đứa nhỏ, vẫn không có phản ứng gì.
Ngâm Hoan lo
lắng: “Tại sao không khóc?” Hai bà đỡ cũng nhìn nhau, trong mắt của hai
người đều chứa đầy sự lo lắng, bà đỡ lại vỗ vào mông thêm một cái, sau
một lúc thì đứa bé mới hừ nhẹ một tiếng, sau đó thì khóc thét lên hai
tiếng coi như trả lời.
Ngâm Hoan mệt mỏi, nhắm nghiền hai mắt lại để nghỉ ngơi, coi như nàng cũng biết được, chính xác là đứa nhỏ này
muốn nán lại trong bụng nàng hơn mười ngày, đã vậy lúc sinh cũng không
gấp gáp, cũng không chậm chạp, cho dù có muốn nó khóc một tiếng cũng
phải từ từ, sau này tính tình của đứa nhỏ chắc chắn sẽ không giống tướng công rồi.
Nghe được tiếng khóc bên trong phòng, thì những người
bên ngoài mới có thể yên tâm, cũng đã cách một khoảng thời gian sau khi
nghe được tiếng kêu ‘sinh’ ở bên trong, thậm chí Tô Khiêm Mặc nghi ngờ
không biết chuyện gì xảy ra bên trong.
Một lúc sau, bà đỡ ôm đứa
nhỏ đã được bao bọc kỹ càng đi ra: “Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương Gia, là một tiểu thiếu gia.” Bát Vương Gia nhận lấy đứa bé, cười không
khép miệng, Bát Vương Phi giở tấm vải gấm ra nhìn, mặc dù không nói
tiếng nào, nhưng nhìn vẻ mặt bà ta lúc này, ai cũng biết là bà ta đang
rất vui vẻ.
Mà Tô Khiêm Mặc vừa nghe là con trai, nhìn cũng không nhìn một cái, đi thẳng vào phòng sinh để xem Ngâm Hoan.
Ngâm Hoan vẫn còn chưa thiếp đi, nghe được tiếng bước chân đến gần, đã mở
mắt ra, Tô Khiêm Mặc nắm chặt tay nàng: “Nàng vất vả rồi, là một hỗn
tiểu tử!”
Khóe miệng của Ngâm Hoan thoáng qua chút ý cười: “Là con trai thì không tốt sao?”
“Có cái gì tốt, sau này cũng giống như ta cứ bám dính nàng, lúc đó không
phải tức chết sao.” Gương mặt Tô Khiêm Mặc tỏ vẻ ghét bỏ, Ngâm Hoan nghĩ hắn chê bai như vậy với mình là để chọc cho mình cười: “Chàng cũng biết là chàng luôn làm mẫu phi tức giận rồi hả?”
“Cũng tại vì nàng,
cũng do nàng.” Tô Khiêm Mặc cũng không có vì hành động này của mình mà
cảm thấy xấu hổ chút nào, đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Nàng tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Ngâm
Hoan gật đầu, Tô Khiêm Mặc ngồi ở bên giường, nắm tay của nàng không có ý rời khỏi, không bao lâu sau thì Ngâm Hoan chìm vào giấc ngủ, Tô Khiêm
Mặc yên lặng nhìn gương mặt nàng, nàng gả cho hắn, nàng sinh đứa bé cho
hắn, người phụ nữ này vĩnh viễn là vợ hắn, duy nhất, độc nhất vô nhị, Tô Khiêm Mặc cũng không thể nói rõ ràng tại sao mình lại để ý người phụ nữ không màng danh lợi này, nhưng căn bản hắn cũng không cần
phải suy nghĩ cho rõ ràng, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn bảo
vệ nàng, bao nhiêu đó là đủ rồi…
Vào lễ tắm ba ngày, Bát Vương
Phủ có rất nhiều khách, Ngâm Hoan ở trong phòng, một lát sau thì Cố lão
phu nhân cũng tới, lần trước nhìn thấy Cố lão phu nhân cũng đã gần ba
năm rồi. Con người khi đến độ tuổi nào đó, bước chân sẽ chậm lại, sẽ già yếu. Hiện tại Cố phủ cũng đã dần dần tốt hơn, Cố lão phu nhân cũng
thảnh thơi thành nhàn hơn.
Lại nói, Cố lão phu nhân vẫn luôn rất
tin tưởng đối với lời nói của Tư Không đại sư lúc đó, không hề nghi ngờ
gì, nhất là sau ngày Ngâm Nguyệt xuất giá, thì con cái cũng rất tốt,
đúng với câu giàu sang, hòa thuận, vui vẻ, bởi vì lúc ban đầu hứa hôn
cùng Bành gia, nhưng rốt cuộc thì nàng ta cũng không gả qua đó, vậy mà
bây giờ Ngâm Hoan lại ứng với lời lới kia, cho nên Cố lão phu nhân tin
rằng mấy đứa trẻ sau này cũng sẽ rất thuận lợi.
“Sinh ra Trường
Tử là tốt rồi, về sau cho dù ở Bình vương phủ có trắc phi hay là thiếp
thất, vị trí này của con cũng đã vững chắc rồi.” Cố lão phu nhân suy
nghĩ sâu xa, còn để cho nàng tịnh dưỡng thân thể thật, tốt để còn tranh
thủ mang thai thêm đứa bé nữa cho mau.
“Tổ mẫu, trở về lần này
còn chưa đi thăm người, người đừng trách Ngâm Hoan.” Không ít người Cố
gia cũng tới đây, bao gồm mấy vị tỷ tỷ đã thăm hỏi trước, trong phòng
của Ngâm Hoan cũng thật náo nhiệt không thua kém gì bên ngoài.
“Nha đầu ngốc, bây giờ con đã có chồng rồi.” Cố lão phu nhân cười vuốt đầu
của nàng, nghe thấy tiếng cười nói ở bên ngoài, hỏi Mộc Thị: “Bắt đầu
tắm ba ngày rồi sao?”
“Dạ, đúng vậy mẫu thân, chúng ta đi qua cho đứa nhỏ thêm chậu đi, để Nghệ Thanh ở đây nói chuyện với Ngâm Hoan cũng được.” Mộc Thị đỡ Cố lão phu nhân dậy, đi ra ngoài, Mạnh Thị ngồi đó
nhìn Ngâm Hoan, trên mặt toàn là ý cười.
“Lúc đi ra đại ca muội
còn nói, chắc chắn là hai vợ chồng son của muội vui mừng đến chết đi
được, lão phu nhân cũng nói tuổi này của muội sinh đứa nhỏ là vừa vặn.”
Thai đầu tiên này của Ngâm Hoan cũng không nhỏ, hơn bảy cân, nhưng do
sức khỏe của nàng tốt, lại sinh trễ hơn, so với mang thai lúc mười lăm
mười sáu tuổi thì thuận lợi hơn rất nhiều.
“Hắn hả?” Ngâm Hoan
không nói gì, nàng thật sự không nhìn ra được là Tô Khiêm Mặc có bao
nhiêu vui mừng, chỉ là ngày hôm qua hắn đã nói với nàng, tới lúc qua năm tuổi sẽ ném vào trong cung, tốt nhất là đừng trở lại.
Tắm ba
ngày bên kia cũng thêm rất nhiều chậu, rất nhanh đã đầy ở dưới đất,
không còn chỗ để nữa. Vương Gia lấy nhũ danh cho đứa bé là Hạo Mân, mọi
người cùng gọi đứa nhỏ là Hạo Ca Nhi, lúc này, Hạo Ca Nhi của chúng ta
ngoại trừ khóc được mấy tiếng phối hợp trong lúc gõ chậu, nhưng nước mắt cũng không chịu rơi nhiều thêm một giọt. Hiện tại đang ngoan ngoãn nằm
đó, ôm quả đấm nhỏ của mình, không bao lâu thì bị Bát Vương Phi ôm tới cho các nữ quyến ngắm nhìn.
Chờ lễ tắm ba ngày kết
thúc thì đứa bé mới được ôm trở về chỗ của Ngâm Hoan, đây là lần đầu
tiên trong ba ngày này nàng có thể gặp mặt, ngắm nhìn thật kỹ đứa nhỏ
này. Đứa nhỏ nhắm chặt mắt, ngủ ở trong tả lót, nàng nhẹ nhàng chạm vào
gương mặt của con, hắn ta cũng động đậy cái miệng, hai hàng lông mi nhàn nhạt nhìn không ra là giống ai, nhưng chỉ một động tác nhỏ này cũng làm cho lòng của Ngâm Hoan xúc động mạnh.
Thanh Nha không để cho
nàng ôm quá lâu, đặt đứa nhỏ ở phía trong của giường, Ngâm Hoan nằm
xuống, ngắm nhìn con trai, thân thể nhỏ bé mềm mại như vậy, sẽ từ từ lớn lên, cuối cùng thì con trai sẽ giống như phụ thân của mình, trở thành
một nam tử hán đội trời đạp đất.
“Hạo Ca Nhi." Ngâm Hoan nhẹ
nhàng gọi một tiếng: “Bảo bối nhỏ.” Nhổm người lên hôn một cái trên
gương mặt của con trai, Hạo Ca Nhi khẽ nhếch mắt, trong lúc đó Tô Khiêm
Mặc đi vào: “Tại sao lại ngủ trên giường với nàng? Không phải có bà vú
chăm sóc sao?”
“Ta mới là mẹ của hắn. Tại sao chàng lại giao mọi
chuyện cho bà vú làm được? Tới đây ôm con một cái đi.” Ngâm Hoan nhìn
hắn tỏ vẻ không thích, thì muốn để cho hắn đến gần ôm con trai.
Tô Khiêm Mặc nhận lấy đứa bé từ trong tay bà vú, bất chợt cảm thấy không
biết phải làm gì, làm theo cách ôm mà bà vú đã nói, nhưng làm thế nào
cũng cảm thấy không đúng, giờ phút này, Tô Khiêm Mặc tình nguyện đối phó với cả trăm quân địch khó khăn cũng không muốn đối mặt với đứa con trai nhỏ vẫn còn đang bú sữa mẹ mà hắn không có cách nào tức giận được.
“Tướng công!” Ngâm Hoan kêu một tiếng lớn hơn, tuy Tô Khiêm Mặc tức giận nhưng vẫn cười cười, Ngâm Hoan biết hắn đang sợ, một người đàn ông mà lại ôm
một sinh mạng yếu ớt mềm mại như vậy trong tay, chắc chắn là hắn không
quen rồi, chỉ là từ từ sẽ tốt thôi: “Chàng ôm con một chút nữa đi, chỉ
mới vừa ngủ thôi.”
Tô Khiêm Mặc có chút buồn bã, cảm thấy sự xuất hiện của tên nhóc này đã uy hiếp đến địa vị của hắn ở trong mắt, trong
lòng của Ngâm Hoan, mấu chốt ở chỗ là hắn cũng không có quyền được cạnh
tranh công bằng.
Đứa nhỏ mới sinh ra chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thời gian tỉnh dậy rất ngắn, phần lớn thời gian là đứa nhỏ sẽ nhìn
chằm chằm nóc giường của mình, yên tĩnh đến nỗi không thể tưởng tượng,
hai bà vú cứ khen đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cho dù có đi tiểu cũng
chỉ khóc hai tiếng, sau đó lại ngủ rất ngon.
Dĩ nhiên Bát Vương
Phi đối với đứa cháu trai ruột thịt này rất yêu thích, có gì tốt đều đưa đến viện Cẩm Tông, cũng may là bà ta còn nhớ phải giữ đúng
mực, nếu ở viện Cẩm Tông có một phần, thì Thế Tử Phi và Nhị phu nhân
cũng sẽ không bao giờ thiếu, xử lý mọi chuyện rất công bằng.
Mà
trong thời gian Ngâm Hoan đang ở cữ, thì Cố Ngâm Sương mang thai sau
nàng một tháng cũng đã tới lúc sinh. Hai ngày sau thì tin tức sinh con
mới được đưa tới, trong lúc này Bát Vương Phủ đang bận rộn chuẩn bị tiệc đầy tháng cho Hạo Ca Nhi. Tin tức này là do Cố phủ phái người tới báo
cho Ngâm Hoan, Cố Ngâm Sương sinh một ngày một đêm, là con gái, còn nặng hơn con trai của nàng, tới bảy cân tám lượng, rất khỏe mạnh.
Tác giả có lời muốn nói: chúc mừng Tiểu Mặc Tử làm cha, chúc mừng Lục tráng nam làm cha, có con gái cũng không tệ, sau này nhất định là một nữ anh
hùng.