Le Lói
Vũ trường Hoan Lạc
nằm ở con đường phía Tây, là một vũ trường cỡ trung ở Đông Quản. Trước
đây, Vương Mạn Xuân từng là gái nhảy có tiếng ở vũ trường này, tiền kiếm được không ít. Tuy vậy, bà ta đầu tư vào bản thân nhiều hơn là chăm sóc cho gia đình. Từ hồi làm quản lý, trên danh nghĩa Vương Mạn Xuân không
còn đi khách nữa. Nhưng thi thoảng bà ta vẫn vướng vào vài người đàn
ông, người cho bà ta tiền, người lại được bà ta cho tiền. Tiểu Bình đều
không biết những điều này, từ nhỏ tới lớn, bà ngoại chỉ nói với cô, mẹ
cô làm việc ở hộp đêm. Hàng xóm thì biết tỏng về Vương Mạn Xuân, lấy làm dè bỉu.
Cô nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần sau này cô đi làm có tiền nuôi được mẹ, mẹ cô sẽ không phải đi làm ở chốn thị phi xô bồ ấy nữa,
người ta cũng không thể cứ thế mà nói ra nói vào.
Tiểu Bình chạy trên đường, bộ quần áo đơn giản của cô trở nên nổi bật trong đám người
cả trên và dưới lòng đường. Ở nơi này, chẳng cô gái nào ăn mặc kín đáo
như thế cả. Mấy bộ váy đi làm của Vương Mạn Xuân cũng đều rất phô
trương, cắt chỗ này, xẻ chỗ kia, nhiều lúc chính cô còn thấy phản cảm,
nhưng cô không nói lại được mẹ. Tiểu Bình mải tìm vũ trường Hoan Lạc,
không có thời gian để mắt tới người người qua lại. Rất nhiều cô gái tầm
tuổi cô đang đứng bên lề đường vẫy khách. Cũng có nhiều người tầm 30
tuổi, túm năm tụm ba thành một nhóm, mỗi nhóm đều có một người dẫn đầu,
ra sức níu tay những người đàn ông ra vào từ những hộp đêm xanh đỏ ngập
trong tiếng nhạc.
Tiểu Bình chưa bao giờ tới nơi mẹ cô làm việc.
Vũ trường Hoan Lạc không lớn, nhưng đông đúc vô cùng. Hai gã bảo kê cao
lớn đứng gác hai bên cổng ra vào, thấy Tiểu Bình định bước vào thì giơ
tay ngăn cản. Một gã hất hàm:
-Oắt con tới đây làm gì?
Cô vội vàng trả lời:
-Xin chào, xin hỏi có phải cô Vương Mạn Xuân làm việc ở đây phải không ạ? Cháu là con gái của cô Vương, đến tìm cô ấy.
-Quản lý Vương à? Mấy hôm nay không đến làm việc rồi. Mày về tìm chỗ khác đi thôi.- gã còn lại đáp.
Tiểu Bình thấy ý của hai người này không muốn cho cô vào tìm mẹ, tiu nghỉu
đứng một bên, cố chờ xem mẹ cô có đến đây không. Chờ một tiếng, rồi hai
tiếng... Tới 11h đêm, cô cũng không thấy bóng dáng của Vương Mạn Xuân
đâu, điện thoại trên tay cô thì đã hết pin. Mệt mỏi quá đỗi, Tiểu Bình
ngồi xuống bên vệ đường, ánh mắt thất thần nhìn người người ra vào vũ
trường. Đang định gục đầu xuống thì một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô. Nghĩ
là mẹ tới, cô vui mừng ngẩng đầu lên. Nhưng trước mặt cô không phải mẹ,
mà là một anh trai bạch diện thư sinh mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt tươi
cười, nhìn cô hỏi:
-Em gì à, ngồi đây làm gì vậy? Có cần anh giúp gì không?
Vẻ mặt chân thành của chàng trai này khiến cô không chút phong bị, nói:
-Em muốn vào vũ trường tìm mẹ, nhưng hai chú kia không cho em vào.
Anh ta bèn bảo:
-Vậy đi vào cùng anh, vừa hay anh cũng đến đây tìm người.
Thế là Tiểu Bình đứng dậy, luôn miệng nói cảm ơn rồi theo chàng trai trẻ
bước vào vũ trường Hoan Lạc. Lần này, hai gã bảo kê không ngăn cản cô
nữa, còn chào chàng trai nọ một tiếng: "Anh Quách!".
"Anh Quách"
này dẫn cô vào gặp các nhân viên, đi khắp 3 tầng hỏi han một lượt vẫn
không ai biết mẹ cô đang ở đâu. Ngập trong thất vọng, khi tới quầy bar
trung tâm, Tiểu Bình nói với anh ta:
-Cảm ơn anh, không dám phiền anh nữa. Anh cứ đi tìm người của anh đi ạ, em sẽ ở đây đợi một lát xem mẹ có tới không.
"Anh Quách" gạt tay lau mồ hôi trên trán một cái, tươi cười bảo:
-Không vội, người anh tìm ở gần đây thôi. Mẹ em “trốn” kỹ thật đấy, mãi không thấy đâu. Đợi một lát, anh lấy cho em cốc nước.
Tiểu Bình đang định nói “không cần” thì "anh Quách" đã xoay người ra quầy
bar lấy hai ly nước lọc, một ly đưa cho cô, một ly uống ừng ực như đang
khát lắm. Cô cầm ly nước uống ba ngụm, cảm thấy nước ở vũ trường hình
như còn có vị hơi khác so với ở nhà.
Điều cuối cùng mà cô nhớ
được trước khi lịm đi, là nụ cười chói mắt của "anh Quách", cùng giọng
nói kỳ quái của anh ta: "Người anh tìm, đã tới rồi."
Khi Tiểu
Bình tỉnh lại đã là 2 giờ sáng, cô đang ở trong một căn phòng lát đá rất sáng sủa, trên trần nhà có đèn chùm kiểu Âu sang trọng, quần áo trên
người cô vẫn y nguyên, nhưng cả người bị trói lại, miệng bị bịt băng
dính kín mít, bên cạnh là trên dưới 10 cô gái cũng đang bị trói, hầu hết đều rất trẻ. Theo bản năng, cô đoán, cô có lẽ đã rơi vào tay bọn buôn
người rồi. Chúng thật vô thiên vô pháp, dám bắt người ngay giữa thành
phố, lại bắt một lúc nhiều cô gái trẻ tới vậy. Nhưng ở Đông Quản, mọi
người ngầm thừa nhận với nhau rằng, thế giới ngầm đã bắt tay với chính
đạo, quan chức và cảnh sát đều có quan hệ móc nối với những ông trùm
hoạt động phi pháp. Ví dụ như, trước đây từng có đợt truy quét các ổ mại dâm ở Đông Quản, những con số thu được thật đáng kinh ngạc, nhưng đó
chỉ là bề nổi. Một thời gian sau, Đông Quản lại đâu vào đấy, chỉ là các
hoạt động trá hình trở nên kín đáo hơn một chút, không làm kinh động tới truyền thông, các quan trên ai cũng có lợi.
Các cô gái đều đã
tỉnh, nhìn nhau với ánh mắt sợ hãi. Có người còn chảy nước mắt ầng ậc,
khóc không ra tiếng vì bị bịt miệng. Không có ai canh chừng bọn họ cả,
trước mặt họ là một cánh cửa sắt siêu lớn, tương xứng với trần nhà cao
rộng, tuy nhiên căn phòng lại quá trống trải, không biết được dùng vào
việc gì, cũng không hề có cửa sổ. Cách duy nhất để thoát ra là bước qua
cánh cửa kia, nhưng chẳng ai có thể di chuyển với dây trói đang siết
chặt.
Rồi Tiểu Bình cũng biết được, ước nguyện khi trước của cô
cũng không thành hiện thực. Đó là khi cánh cửa sắt mở ra, và người đàn
ông đáng sợ đó, chầm chậm bước vào.