- Chu Nhị, căn cứ theo ngày Quách lão phu nhân gửi
mật hàm thì chắc phải mấy ngày nữa Sở Vân và Huyền Nhạc mới đến nơi. Lập tức thông báo cho đám người Chu Nhất và Hạ Thanh, không cần tìm kiếm ở
hẻm núi nữa, Chu Diên Thiên còn sống cũng có lợi cho chúng ta.
Chu Thiên Giáng phân phó.
- Đại nhân, nếu Ô tộc rút quân thật thì…phải nói thế nào với tướng quân bên này đây?
Chu Nhị nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.
- Không riêng gì mấy người Văn Nhữ Hải, mối quan hệ giữa ta và Sở Vân cũng không tệ, ta cũng không thể nhìn bọn họ gặp nạn ở đây được, nếu
thật sự không được thì chỉ có thể điều động toàn bộ binh mã của Dương Ba và Cát Long đến đây thôi.
- Vậy bọn muội làm sao bây giờ?
Chiêm Linh căng thẳng nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như đại quân Ô tộc
trở về thì Chiêm Linh cũng không biết nên đi theo Chu Thiên Giáng hay
trở về cùng đại quân.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi, ca ca của muội đã đồng ý có thể cho ta mượn tạm số binh mã này trong một hai năm, đến lúc đó chúng ta ôm nhi tử về, cũng để cho đại cữu tử (cậu) thèm muốn một phen.
Chiêm Linh ngượng ngùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái, câu
trả lời này của Chu Thiên Giáng cũng coi như khiến nàng hài lòng, nếu
như bảo nàng dẫn đại quân trở về Ô tộc, Chiêm Linh ngoài miệng không nói nhưng không chừng sẽ rất đau lòng.
Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhị tạm thời đừng để lộ tin tức ra ngoài,
trước khi mấy người Chu Nhất và Hạ Thanh trở về thì Chu Thiên Giáng cũng không muốn để đám người Văn Nhữ Hải biết. Chu Thiên Giáng biết sau khi
tin này được tiết lộ ra sẽ tạo hậu quả thế nào trong đại quân.
Một ngày sau thì nhân mã Chu Nhị phái ra đã tìm được mấy người Chu
Nhất, Hạ Thanh và Chu Tứ trở về. Lần tìm kiếm này vẫn không công mà lui
như cũ, căn bản không tìm được đường để leo lên, Chu Nhất và Hạ Thanh
đều đã thử, ngoài người có chút căn cơ võ công có thể miễn cưỡng còn đâu những người khác không thể leo lên được, cho dù dùng dây thừng cũng
không xong. Binh mã trong thành cứ nửa canh giờ lại đi tuần thú một lần, một khi phát hiện ra những dây thừng này thì quân sĩ đang leo lên sẽ
gặp đại nạn.
Chu Thiên Giáng bảo thị vệ gọi đám người Chu Nhất đến đại trướng của
Chiêm Linh rồi kể những chuyện xảy ra trong kinh thành cho mọi người
nghe. Ngoài Lâm Phong đang ở Khoa Ba thành và Đại Ngưu đã đến Thiên
Thanh cầu thân ra thì tất cả mọi người trong đại trướng đều là người của Chu Thiên Giáng. Mọi người vừa nghe xong thì trong lòng ai cũng tức
giận.
Trong lòng mấy người Chu Nhất, bọn họ liều chết tiêu diệt hậu họa
ngầm bao nhiêu năm nay của Đại Phong ở Thiên Thanh, để tiêu diệt Chu
Diên Thiên mà Chu Thiên Giáng đã dựa vào tình cảm cá nhân mời cả đại
quân Ô tộc đến đây. Tất cả những việc này chẳng phải đều là vì Đại Phong triều, vì Thành Võ Hoàng sao? Bây giờ thì hay rồi, Thành Võ Hoàng mượn
gió bẻ măng buộc Chu Thiên Giáng tặng chiến công cho người khác. Chu
Thiên Giáng có thể nhẫn nhưng bọn họ thì đã có chút không nhẫn được rồi.
- Đại nhân, theo ta thấy đã không làm thì thôi nhưng làm thì phải đến cùng, cùng lắm thì giữ Huyền Nhạc hoàng tử làm con tin, còn ngài xưng
hoàng ở quan ngoại luôn đi.
Hạ Thanh tức giận nói, bản thân anh ta thổ phỉ giang hồ nên căn bản không coi Hoàng thượng ra gì.
Chu Tứ cũng gật gật đầu theo:
- Hạ Thanh đại ca nói không sai, nếu triều đình bất nhân thì cũng
không thể trách chúng ta bất nghĩa, hơn nữa mấy người Văn tướng quân cho dù không ủng hộ ngài nhưng cũng sẽ giữ thái độ trung lập. Nhân cơ hội
có nhóm binh mã này của Ô Tộc thì chúng ta có thể khống chế cục diện một cách dễ dàng.
Thấy Chu Nhất cũng muốn mở miệng thì Chu Thiên Giáng vội ngăn lại:
- Ta nói này mấy đại ca, nói mấy lời tức giận này thì có ích gì chứ,
giải khát à? Ta cũng không quan tâm xưng đế xưng vương gì cả, chỉ có
điều hiện giờ thời cơ vẫn chưa đến. Ô tộc mới hòa giải cùng Thiên Thanh, cũng chỉ có thể cấp cho chúng ta chừng này binh lực, cho dù thêm cả
nhân mã chúng ta giấu ở An Thành huyện trấn nữa cũng chỉ có hơn ba vạn
người, khi không có thực lực tự bảo vệ mình một cách tuyệt đối như hiện
nay thì việc đối kháng Thành Võ Hoàng không phải là trách nhiệm của các
huynh đệ.
- Các huynh đệ, nếu chúng ta muốn lập thiên đường cho chính mình thì
bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi lúc nào Chu Tứ huấn luyện được một đạo
đại quân dũng mãnh ba vạn nhân mã ở An Viễn và Chu Nhị bố trí mạng lưới
tin tức so được với Niêm Can Xử thì chúng ta có thể chống lại mệnh lệnh
của bất cứ kẻ nào. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Thiên Lôi
đại pháo của chúng ta, nếu như chúng ta tạo ra được mười khẩu, lại thêm
binh mã dũng mãnh nữa thì chúng ta có thể đánh cho ông ta tơi bời hoa
lá.
- Hơn nữa, chẳng phải là bị người ta ngầm gièm pha sau lưng sao? Thế
này có là gì? Lần này lão tử sẽ thoải mái hồi kinh, đập tan mấy lời đồn
thổi này.
Chu Thiên Giáng thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình, hắn cũng không
ngại xưng vương xưng đế, chỉ có điều thời cơ vẫn chưa chín muồi. Tuy
hiện giờ Chu Thiên Giáng hoàn toàn có thể tự xưng vương nhưng những áp
lực phải đối mặt quá lớn, điều quan trọng nhất là việc đảm bảo tiếp tế
chi viện cho đại quân còn rất thiếu thốn. Phát động chiến tranh không
chỉ dựa vào nhân hùng mã mạnh mà tin tức và hậu cần cũng là những yếu tố không thể thiếu được. Thành Võ Hoàng vẫn chưa thảo phạt Chu Diên Thiên
là vì ngân khố Đại Phong quốc không đủ, không thể chi viện cho chiến
tranh, vậy nên Chu Thiên Giáng mới bảo Chu Tam thiết lập mạng lưới buôn
bán để có bạc tích trữ lương thảo.
Nghe Chu Thiên Giáng nói vậy, mọi người tuy trong lòng rất bất mãn nhưng ngoài miệng cũng không tiện nhắc lại chuyện này nữa.
- Đại nhân, đạo binh mã này của Chiêm Linh cô nương thì làm thế nào bây giờ?
Hạ Thanh hỏi.
- Ta xem bản đồ rồi, chuẩn bị để bọn họ tạm thời đóng ở Mã Đề thành ở phía nam của Khoa Ba thành. Đạo binh mã này vẫn chưa thể xuôi nam vào
quan với chúng ta được, việc này ta sẽ bí mật thương lượng với đám người Văn Nhữ Hải và Tần Vĩ, coi như để đại quân Ô tộc trú đóng ở đó dưới
danh nghĩa binh mã Đại Phong, dù sao Binh Bộ cũng không đến đây kiểm tra đối chiếu sự thật được. Về mặt lương thảo thì ta sẽ bảo Chu Tam cung
cấp, không cần đại doanh Bắc Phương xuất tiền ra.
- Đại nhân, ngài đừng quên rằng Vân tướng quân sẽ tiếp nhận thay Văn
tướng quân đang bị thương, nhỡ ông ấy điều tra ra thì làm thế nào?
Chu Tứ lo lắng nói.
- Yên tâm đi, binh mã của Chiêm Linh một khi rút đi, Sở Vân chỉ đối
phó Chu Diên Thiên thôi đã tối tăm mặt mũi rồi, làm gì còn sức mà thị
sát những thành trì khác nữa.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người cười nói.
Mấy người Chu Nhất gật gật đầu, nếu như vậy thật thì sự tồn tại của
Chu Diên Thiên cũng giúp bọn họ được việc. Mọi người thương lượng chi
tiết mọi việc xong thì Chu Thiên Giáng dẫn mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh
ra khỏi đại trướng của Chiêm Linh.
Tuy Chu Thiên Giáng là người chèo chống nhánh đại quân này nhưng đại
trướng chủ soái của Chu Thiên Giáng vẫn để cho Văn Nhữ Hải ở. Chu Thiên
Giáng và Chu Nhị đến đại trướng chủ soái, một lát sau thì Chu Nhị cũng
đưa mấy nhân vật quan trọng như Tần Vĩ và Phạm Nhung đến.
Mấy người Tần Vĩ còn tưởng Chu Thiên Giáng đã tìm được cách vào thành nhưng khi biết tin kinh thành phái người đến đổi tướng thì họ đều ngây
ra. Bọn họ cảm thấy Thành Võ Hoàng làm vậy có chút vô lý, vẫn chưa bắt
được Chu Diên Thiên, làm sao có thể để Chu Thiên Giáng rời đi chứ? Nhưng mấy vị tướng quân này cũng không thể hiện ra ngoài một cách trực tiếp
như Chu Nhất, Hạ Thanh, mấy người Tần Vĩ, Phạm Nhung chỉ thể hiện sự bất đắc dĩ và không cam lòng chứ cũng không dám chống lại mệnh lệnh của
Thành Võ Hoàng. Văn Nhữ Hải đã bị trọng thương, cho dù kinh thành không
hạ lệnh thì e là ông ta cũng phải về Hổ Khẩu quan tĩnh dưỡng.
Chu Thiên Giáng nói một lượt chuyện “mượn thành” với đám người Văn
Nhữ Hải, Tần Vĩ đồng ý một cách vui vẻ. Vốn mấy thành trì này cũng không có quân đóng, binh lực của họ cũng không chú ý đến, có quân Ô tộc đóng ở đó thì thời khắc mấu chốt còn có thể giúp bọn họ, hơn nữa đại quân Ô
tộc đã tiêu diệt Mã Duy, trong lòng Tần Vĩ và Phạm Nhung vẫn cảm thấy
thiếu nợ bọn họ.
Thấy mấy người Tần Vĩ đồng ý dứt khoát như vậy thì trong lòng Chu
Thiên Giáng không khỏi có chút cảm động, dù sao thì những người này cũng từng là huynh đệ đồng cam cộng khổ với mình, bọn họ làm vậy cũng rất
mạo hiểm.
Một ngày trước khi hoàng tử Huyền Nhạc và Sở Vân tướng quân đến Hổ
Khẩu quan thì binh mã quan ngoại đã bắt đầu tiến hành điều động. Binh
lực của Dương Ba và Cát Long chỉ để lại năm trăm người còn tất cả đều
tập hợp đến ngoài Quy Sơn thành. Đại quân Ô tộc rời đi nên chỉ có thể để những người này tạm thời bù vào chỗ trống. Chiêm Linh không đến Mã Đế
thành cùng đại quân Ô tộc, Chu Thiên Giáng không nỡ để Chiêm Linh ở quan ngoại, chỉ có thể đem theo nàng cùng hồi kinh. Chiêm Linh giao lại đại
quân cho Thiên phu trưởng Hầu Chấn Cáp thống lĩnh. Có thể ở bên Chu
Thiên Giáng thì cho dù không làm thống lĩnh nàng cũng cam tâm tình
nguyện.
Bên này vừa điều động quân xong thì Chu Thiên Giáng đã suất lĩnh các
huynh đệ của mình lặng lẽ rời khỏi Quy Sơn thành, chuẩn bị nghênh đón
Huyền Nhạc và Sở Vân ở Khoa Ba thành, trong đó nguyên nhân quan trọng
nhất là Chiêm Linh không tiện lộ mặt trong đại doanh của Văn Nhữ Hải
nhưng trong Khoa Ba thành, chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ là đã có thể
giấu tin tức về Chiêm Linh.
Sắp xếp xong tất cả, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Chu Thiên
Giáng cuối cùng cũng được thả lỏng. Dựa vào uy vọng của hắn trong quân,
Chu Thiên Giáng tin rằng những tiêu thống, tham tướng biết tình hình
cũng sẽ không bán đứng hắn.
Trên quan đạo thông từ Hổ Khẩu quan đến Quy Sơn thành, Sở Vân và
Huyền Nhạc suất lĩnh một vạn binh mã đại doanh Kinh Giao vội vã đến Quy
Sơn thành.
Sở Vân cau mày, cái chuyện xui xẻo này là ông ta nhận lúc gần lâm
nguy, không đi cũng không được, hơn nữa Tĩnh Vương còn nhờ ông ta một
việc vô cùng bí mật khiến Sở Vân cảm thấy chuyến đi này vô cùng khó xử.
Sở Vân quay đầu nhìn xe ngựa của Huyền Nhạc một cái, ông ta lo lắng
lần này hoàng tử Huyền Nhạc xuất quan đừng có một đi không trở lại.