Nương nương đẩy Hi
Tần ra tranh thủ tình cảm, Mai Phi cùng Ngọc Quý Tần đã bất mãn từ sớm.
Giờ không nhắc gì tới hai người, chỉ e là biết rõ các nàng đang tính kế, thủ đoạn sau lưng. Nương nương nói Phượng Hoàn cung không ra tay, Hiền
phi, Mai Phi chỉ sợ cũng đứng ngồi không yên. Thời gian qua, các nàng và Quý phi không vừa mắt, trước đây còn có nương nương che chở vài phần,
về sau này ai biết được thế nào? Điều lo lắng duy nhất là các nàng làm
việc gì cũng đừng lien lụy đến nương nương mới được.
Trong
Di Cùng Hiên Tự Cẩm nghe Đồng cô cô nói, nghiêm túc biểu đạt lòng biết
ơn đối với hoàng hậu, mắt rơm rớm nói với Đồng cô cô: "Nương nương đãi
tần thiếp ân sâu như núi, tần thiếp không có gì báo đáp. Mong Đồng cô cô nói lại với nương nương, tần thiếp nhất định không phụ nương nương chỉ
dạy."
Đồng cô cô hài lòng cười , "Trước đây, khi Hi Tần chủ
tử vừa vào cung nương nương đã cực kỳ yêu thích, do đó mới dốc hết sức
quyết tâm lưu chủ tử trong cung. Giờ nhìn kết quả thì đúng là không nhìn lầm người, nương nương biết rõ tất nhiên hết sức vui mừng."
"Tần thiếp có thể được nương nương coi trọng đã cực kỳ cảm kích, sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình."
Tiễn Đồng cô cô đi, Tự Cẩm ngồi ở trên giường lớn nhìn những đồ vật ban
thưởng đặt trên bàn, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt. Hoàng đế và hoàng hậu so tài, nàng kẹp ở giữa quả nhiên là muôn phần khó xử. Hoàng thượng
nghĩ là tốt nhưng lại quên ở trong hậu cung này, rốt cục nàng vẫn phải
nhìn sắc mặt của hoàng hậu. Nếu nàng thật sự làm theo ý của hoàng đế thì sau này sao có thể an ổn sống sót trong hậu cung được ư?
Giờ nàng không làm theo ý tứ của Hoàng đế, e là hắn sẽ tức giận mình. Hoàng hậu lại đẩy nàng ra tranh thủ tình cảm, nàng làm thế nào mới có thể dập tắt lửa giận của Tiêu Kỳ đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong chốc lát Tự Cẩm cũng nghĩ không ra kế sách hoàn hảo nên tâm trạng rất buồn
rầu lo lắng. Trước lang sau hổ, xung quanh toàn kẻ địch, nàng phải làm
gì đây?
***
Quản Trường An vung tay áo bước thật
nhanh, trên đầu trên vai phủ một tầng tuyết mỏng, gió rét quất vào mặt
lạnh như thấm tận xương tủy.
"Sư phụ, sao giờ này ngài lại
tới đây?" Đồng Ý tranh thủ đón Quản Trường An vào phòng, cầm lấy khăn
treo trên kệ bên cạnh phủi tuyết trên người hắn, lại vội vàng đưa lò
sưởi tay nhỏ ấm áp của mình cho hắn ta.
Quản Trường An trong lòng bàn tay ấm áp mới thấy thoải mái hơn. Hắn ta ngồi trên ghế, Đồng Ý vội vàng đổi giày cho hắn. Nhìn giầy cũng ướt đẫm hẳn là đi trong tuyết khá lâu "Sư phụ, hay là con lấy nước nóng cho ngài ngâm chân nhé?"
"Biết rõ tiểu tử ngươi hiếu thuận, ta còn phải hầu hạ Hoàng thượng, đừng
phiền toái." Quản Trường An chỉ để cho Đồng Ý đổi một đôi tất sạch sẽ
cho hắn, để hắn ta đi rửa tay rồi mới nói: "Làm việc cho hoàng thượng mà chút khổ cực này không chịu được thì làm sao xứng được hầu hạ trước ngự tiền, đâu được nuông chiều như vậy chứ."
"Vâng, sư phụ dạy
chí phải ạ." Đồng Ý mỉm cười đáp. Người khác nhìn bọn họ hầu hạ trước
ngự tiền chỉ thấy quang cảnh, nhưng là chỉ có tự họ biết mình không dám
buông thả giây phút nào, tinh thần mệt mỏi không nói, người cũng mệt
nhọc không kém. Hôm qua sư phụ hắn ta phải ra ngoài cung tuyên chỉ năm
sáu lần. Đi xong trở về cả người đều gần như đông cứng. Vậy mà cũng
không thể kêu khổ, bao nhiêu người đang thèm thuồng công việc này đấy.
Ngươi dám kêu khổ lập tức sẽ có người thay thế ngươi ngay.
Hắn ta bưng ly trà nóng tới cho sư phụ hạ giọng: "Sáng sớm nay người bên
Phượng Hoàn cung và Trường Nhạc cung đều đến, sư phụ phải làm sao bây
giờ?"
Quản Trường An không nóng nảy chút nào, nhấp một ngụm trà nói, "Bọn họ có nói gì không?"
"Cũng không nói gì khó nghe, nhưng Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung thì nét
mặt không thiện tâm gì." Chẳng qua là Hoàng thượng gần đây đối với
Trường Nhạc cung tốt một chút mà cẩu nô tài kia đã đắc ý. Mặc dù hắn ta
không có gia thế mạnh sau lưng nhưng rốt cục cũng là người hầu hạ trước
ngự tiền, lên mặt cho ai xem chứ?
Quản Trường An liền nhìn Đồng Ý một cái, từ tốn nói: "Nếu hỏi thăm tin tức thì cứ một mực không biết,
ngươi dám nói một lời về tin tức ngự tiền thì không cần Hoàng thượng mà
chính ta sẽ xử ngươi."
"Làm sao con dám, có sư phụ dạy bảo con có chết cũng không dám nhiều chuyện."
Quản Trường An gật gật đầu, "Nhớ kỹ điều này, ngươi không nói bọn họ còn có thể đánh ngươi chắc?"
Đúng thế.
Đồng Ý cười nắn vai đấm lưng Quản Trường An lại vội vàng nói: "Đa tạ sư phụ
nhắc nhở, không phải con không có chủ trương nhưng vẫn phải nghe sư phụ
chỉ dạy mới yên tâm."
Đến cùng là thiếu kinh nghiệm, có chút chuyện vẫn chưa lão luyện. Quản Trường An đối với người đồ đệ này, tuy
không dám nói là mười phần thật lòng nhưng cũng tới ba bốn phần. Trong
thâm cung, có thể được như Đồng Ý coi như có vận khí. Những người làm
thái giám đều là đoạn tử tuyệt tôn, không con không cháu, nhưng về sau
cũng mong có được người chăm sóc lúc tuổi già. Hắn ta nhận Đồng Ý làm đồ đệ cũng là do coi trọng tính tình của hắn, con người cũng khá phúc hậu. Bao nhiêu năm trôi qua cũng có lòng chỉ dạy thật sự.
"Bọn
họ đến dò hỏi chuyện gì?" Quản Trường An nghỉ ngơi một chút lai lập tức
đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, cuối cùng người cũng ấm áp rồi.
"Người Trường Nhạc cung hỏi chuyện tham ô tiền cứu trợ, không trực tiếp hỏi mà chỉ hỏi Tạ các lão gần đây có thường được triệu kiến hay không. Bên
Phượng Hoàn cung thì hỏi thăm chuyện chuyển khẩu, mấy cái này con cũng
có biết đâu nên trả lời là không biết."
Quản Trường An nghe
nói như thế không khỏi cười hai tiếng, "Hừ hừ", híp nửa con mắt đi tới
Sùng Minh Điện. Đồng Ý nhìn theo bóng lưng sư phụ, nghĩ tới tiếng cười
vừa rồi của sư phụ, trong bất chợt cũng không nghĩ ra sư phụ cười là ý
gì. Nhưng cũng mặc kệ, mình không bị sư phụ trách mắng dạy bảo gì là đại biểu mình làm chuyện này không sai.