Vân Thường cẩn thận
nhìn nét mặt chủ tử, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Chủ tử, Quý phi nương
nương đang có thai, lại lúc nào cũng được sủng ái, Hoàng thượng đi thăm
nàng ta cũng là đương nhiên."
Tự Cẩm trong lòng đang có
chuyện, vừa phục hồi tinh thần thì nghe Vân Thường khuyên giải, nàng
liền hiểu được. Mấy ngày gần đây Tiêu Kỳ phần lớn là đi tới chỗ nàng,
bên Quý phi cũng chỉ ban thưởng là nhiều chứ hoàng đế rất ít khi tự mình đến, nói ra cho oai là để Quý phi an tâm dưỡng thai. Giờ hoàng đế tự
mình đi thăm Quý phi kỳ thật cũng là chuyện đương nhiên, Tự Cẩm có lập
trường gì mà tức giận chứ?
Quý phi tiến cung trước nàng,
được sủng ái hơn so với nàng, nhà mẹ đẻ mạnh hơn nàng, có thai trước
nàng. Người ta chiếm hết tiên cơ, mình là người sau, dù muốn oán hận thì Tự Cẩm lại cảm thấy hẳn phải là Quý phi oán hận nàng. Huống chi, tuy
trong lòng Tự Cẩm hơi không vui nhưng cũng không phải là ghen tuông gì.
Cùng lắm là cảm giác chán ghét vì bạn học chung phòng tự tiện sử dụng đồ của nàng mà thôi.
Bọn họ cũng không phải là người yêu tình
cảm sâu đậm, không có tình cảm gì thì lấy đâu ra ghen tuông chứ? Cùng
lắm chính là cảm thấy không thoải mái mà thôi.
"Ta không sao." Tự Cẩm cười cười, sau đó nhìn Vân Thường nói: "Hôm nay Hoàng hậu nương nương lại miễn thỉnh an à?"
"Vâng, người bên Đồng cô cô báo tin." Vân Thường vội trả lời, "Chủ tử, giờ
trong cung không thái bình, phải cẩn thận mới được."
Tự Cẩm gật
gật đầu, "Ngươi báo xuống dưới, mọi người trong Di Cùng hiên từ trên
xuống dưới không có việc không được ra ngoài. Ai đi ra ngoài phải có ít
nhất một người đi theo. Nếu ai dám đơn độc một mình đi ra ngoài, trực
tiếp đưa về Nội Đình phủ. Chỗ của ta không lưu mấy người lắm mưu nhiều
kế." Nàng có cảm giác, hoàng đế đang đánh một ván cờ lớn. Hắn hậu đãi
Quý phi như vậy, chỉ sợ là vì chuẩn bị cho việc chuyển khẩu. Nếu như vậy thì nàng không được làm gì ảnh hưởng tới hắn, cũng không được gây thêm
phiền toái cho người nhà nàng mới được.
Nhà mẹ đẻ mạnh, nàng mới mạnh.
"Vâng." Vân Thường cũng thở phào nhẹ nhõm, phải là như thế thôi. Chủ tử mặc dù
tuổi không lớn nhưng làm việc đặc biệt có chủ trương, làm cho cung nhân
các nàng cũng cảm thấy rất an tâm.
Hoàng đế cố ý sủng ái Quý phi, liên tiếp bảy ngày tới thăm, nhất thời Trường Nhạc Cung thịnh sủng độc nhất vô nhị. Cùng lúc đó, Phượng Hoàn Cung cũng không có động tác
gì. Trời bắt đầu vào đông, càng ngày càng lạnh hơn. Hoàng hậu nương
nương thương cảm mọi người trong hậu cung ngày ngày phải thỉnh an vất
vả, cố ý hạ ý chỉ ba ngày mới phải đến. Hành động này lập tức thu được
sự cảm ơn tán dương của mọi người trong hậu cung. Ít nhất Tự Cẩm cảm
thấy tiết trời lạnh thế này mà không phải tới Phượng Hoàn Cung thỉnh an
mỗi ngày là một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Trong bảy ngày liên
tiếp, trưa nào hoàng đế cũng tới Trường Nhạc Cung dùng bữa, hơn nửa
tháng nay hoàng đế ngủ lại Sùng Minh Điện chứ không vào hậu cung. Hoàng
đế cần cù làm việc không vào hậu cung, trong triều Tô gia và Sở gia
tranh đấu càng thêm lợi hại. Nhất là Tạ Hoàn tiếp nhận vụ án tham ô tiền cứu trợ thiên tai châu chấu đến giờ cũng đã hơn một tháng, hẳn là phải
có kết quả báo cáo rồi.
Gần đây Tạ Hoàn rất đau đầu. Vệ quốc công và Tào Quốc công cùng tới cửa, họ là nhà ngoại lại là thế gia. Tạ
gia nhà ông ta không có con gái trong hậu cung nên khó tránh khỏi thấp
hơn bọn họ một cái đầu. Nhưng dẫu sao Tạ gia cũng là một trong bốn nhà
đại quý tộc, bị hai người kia tiền hậu công kích, Tạ Hoàn cũng tức giận
đầy mình.
Trong ngày tuyết rơi đầu mùa đông, mái nhà, mặt
đất đều bị phủ một lớp tuyết mỏng. Ngoài Sùng Minh Điện hai hàng văn võ
đại thần theo thứ tự đi vào đại điện.
Trong Di Cùng hiên, Tự Cẩm cầm trong tay thư thỉnh xin gặp mặt của Tô gia.
Vào mùa đông, quần áo năm cũ đã không còn mặc được, cái nào cũng ngắn cả
đoạn. Năm nay nàng giống như cây liễu mùa xuân, cả người phát triển nảy
nở cao lớn hơn hẳn.
Thư thỉnh xin gặp mặt của Tô gia đầu
tiên phải trình lên chỗ Hoàng hậu. Sau khi Hoàng hậu xem qua mới sai
Đồng cô cô đưa đến chỗ nàng. Gặp hay không gặp đều do nàng tự quyết
định. Tự Cẩm nhất thời do dự.
Động tĩnh trên triều đình nàng không dám tìm hiểu nhưng người nắm tin tức trong hậu cung rất nhiều,
thường xuyên qua lại nói chuyện nàng cũng có thể đoán ra vài phần. Hoàng đế không đến hậu cung, dù có vào cũng chỉ đi Trường Nhạc cung dùng bữa, phảng phất như cả hậu cung này chỉ có một mình Quý phi vậy. Quý phi có
thai, hoàng đế không ngủ lại, cho dù là dùng bữa ăn trưa, chỉ vậy thôi
cũng đủ làm bao nhiêu người khác đỏ mắt ghen tị. Nhưng nhà Tô quý phi
gia thế hùng mạnh, quyền lực to lớn, ghen tị đỏ mắt cũng không có người
dám nói năng gì, ngược lại mỗi ngày cửa Trường Nhạc cung cực kỳ náo
nhiệt, không biết bao nhiêu người muốn tới nịnh nọt Quý phi.
Quý phi không thể thị tẩm nên có thể nói vài lời hay tiến cử trước mặt
hoàng thượng, nếu có thể nhập mắt Hoàng thượng thì cũng là phúc khí.
Tự Cẩm trừ những ngày phải thỉnh an chỉ một mực ở trong Di Cùng Hiên, cửa
cũng không bước ra, thế mà cũng thường xuyên bị người khác ghen tức nói
xấu. Đương nhiên bây giờ đa số bọn họ giễu cợt nàng bị thất sủng, so với sự sủng ái trước đây thì chả phải thất sủng sao?
Cho nên
lúc cầm thư này này trong tay, Tự Cẩm trong lòng cũng hơi bất an. Cách
làm của Tiêu Kỳ nàng có thể đoán được một hai phần. Đoán thì đoán nhưng
Tự Cẩm thật sự vẫn e ngại. Nếu như phỏng đoán của nàng là thật, Tiêu Kỳ
cố ý nâng Tô quý phi để nhà nàng ta và Sở hoàng hậu tranh chấp, hơn nữa
liên tiếp gần hai tháng chỉ thân mật sủng ái Quý phi. Dù sao Quý phi có
thai không thể thị tẩm, Tiêu Kỳ cũng không ngủ lại, hai tháng này ở Sùng Minh Điện như hòa thượng “ăn chay”.
Hành động giống như trong lòng chỉ có mỗi Quý phi thế này, không phải là người bình thường có thể kiên trì làm được.
Vì nghĩ như vậy nên trong suy nghĩ của Tự Cẩm càng e ngại, sợ là nàng làm
không tốt lại gây họa cho bao người. Thư Tô gia thỉnh gặp có thể tới chỗ nàng, nhất định là có ý tứ của Tiêu Kỳ. Vì sao hắn lại làm thế chứ?