Ra khỏi Sùng Minh
Điện, ông đi thẳng một mạch tới cửa cung, từ xa đã thấy con trưởng Tô
Thịnh Dương đứng chờ bên ngoài cửa cung. Nhìn thấy ông đi ra, hắn vội đi tới đón, "Phụ thân."
"Sao con lại tới đây?" Mặc dù Tô Hưng
Vũ đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn là một người đàn ông trung niên tuấn
tú, da trắng râu dài, hào hoa phong nhã, phong thái thể hiện rất lịch sự tao nhã.
Tô Thịnh Dương không đẹp tinh tế như Tự Cẩm, cũng
không tuấn tú như phụ thân nhưng thần thái lại có mấy phần hùng khí. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đứng ở đó cao lớn vững chãi khiến cho
mấy hộ vệ đứng ở cửa cung đều phải liếc nhìn mấy lần.
"Mẫu
thân sai con đến đón phụ thân." Tô Thịnh Dương cũng đang rất lo lắng
nhưng biết chỗ này không phải nơi nói chuyện liền đưa phụ thân mình đi
tới chỗ xe ngựa, vừa đi vừa nói chuyện: "Hôm nay con nhận được thiệp mời của Sở gia, do đó mới đến đón phụ thân."
Tô Hưng Vũ nhướng mày, cũng không trực tiếp trả lời chỉ nói: "Lên xe hẵng nói."
"Vâng."
Xe ngựa của Tô gia đã chờ đợi từ sớm, hai cha con lên ngồi ổn định trong
xe, xe từ từ lăn bánh. Lúc này Tô Hưng Vũ mới nói: "Thiệp mời của Sở gia không dễ nhận đâu."
"Vâng, con cũng nghĩ như vậy." Tô Thịnh Dương cũng nhíu lông mày lại. Nhớ tới vẻ cao cao trịch thượng của người đưa thiệp mời bên Sở gia, trong lòng đã cảm thấy chán ghét. Nhất là lời nói gần nói xa kia, nói Tự Cẩm giờ có thể được hoàng thượng sủng ái đều do hoàng hậu tiến cử thì càng thêm khinh bỉ. Nghĩ tới đây, hắn liền kể
lại mọi việc từ đầu đến cuối rồi nói: "Con đang suy đoán, Sở gia cố ý
mời chào chúng ta, con cũng không dám cự tuyệt vì sợ gây họa cho muội
muội, mong phụ thân chỉ dạy."
Tô Hưng Vũ cũng không nói
chuyện này mà lại nhắc đến việc khác: "Hôm nay phụ thân gặp mặt bệ hạ,
nhận thấy uy nghi lẫm liệt, ta bẩm báo công việc mà trong lòng cảm thấy
rất áp lực."
Tô Thịnh Dương sững sờ, trong lòng không khỏi
tinh tế suy nghĩ. Lúc Hoàng thượng đăng cơ tuổi còn nhỏ, phải chịu sự áp chế của các triều thần. Giờ mới lên ngôi có bốn năm ngắn ngủi mà đã có
uy nghi lẫm liệt... Ngẩng đầu nhìn phụ thân, hắn cẩn thận hỏi, "Ý của
phụ thân là chúng ta không được kết giao với Sở gia?"
Tô
Hưng Vũ gật gật đầu, "Chuyện chuyển khẩu rơi vào tay ta là kết quả do
chư vị triều thần thúc đẩy mà thành. Lúc trước Sở gia không nói gì, giờ
lại tỏ ý kết thân, lấy Tự Cẩm ra uy hiếp thấy rõ là không có ý tốt."
"Vậy chuyện này phải làm như thế nào mới được?" Mặt Tô Thịnh Dương giận tái đi.
Tô Hưng Vũ lắc đầu, "Trở về nhà hãy nói đi."
Hai cha con Tô gia mặt mũi đầy lo lắng trở về. Thời điểm này Sở gia không
phải người bọn họ có thể đắc tội được, con gái đang ở trong thâm cung
lại càng thêm nguy hiểm. Nếu dám thẳng thắn từ chối thì sợ là mang tai
họa đến cho con gái. Nếu dựa vào Sở gia, nhìn đương kim hoàng thượng ... Tô Hưng Vũ lại âm thầm lắc đầu, chuyện này khó quá.
Tự Cẩm
cũng không biết Sở gia đã tìm tới Tô gia, từ lúc buổi tối Tiêu Kỳ tới
đây dùng bữa, trong miệng không ngừng khen ngợi Tô cha, trong lòng nàng
cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cha con Tô gia đều là những người có cốt khí, nếu không sau khi bị trục xuất khỏi Khúc
Châu cũng không thể kiên trì nền nếp gia giáo, đạt được thành công cho
tới hôm nay. Trong tình huống chuyện nhà, chuyện nước còn đang rối ren,
nghe những lời khen ấy nàng càng có thêm sức mạnh. Nhất là sau khi Tiêu
Kỳ nói ra chuyện đề nghị của Tô cha và của mình cũng giống nhau, nàng
thật sự rất kinh ngạc.
Nàng có thể nói ra mấy điều này đương nhiên do nàng đã biết về quỹ đạo phát triển của lịch sử. Nàng chỉ việc
tổng kết lại trí tuệ của cổ nhân, nhưng Tô cha lại là tự mình nghĩ ra.
Nghĩ tới đây trong lòng cũng mừng thầm, ít nhất cha con Tô gia đều là
những người tài có thể bồi dưỡng, kể từ đó nhà bọn họ sẽ có tiền đồ đáng kể trong tương lai.
"Trẫm có ý muốn cho lệnh huynh nhập Lục bộ."
Tự Cẩm hẫng tay, chiếc đũa rơi xuống đất.
Tiêu Kỳ: ...
Tự Cẩm: ...
Hoàng thượng đừng dọa người vậy chứ, đây không phải là ném Tô Thịnh Dương vào hang hùm miệng cọp sao?