Trong Phượng Hoàn Cung, hoàng hậu nhận được ý
chỉ hoàng thượng. Nhìn thánh chỉ trong tay, vẻ mặt bình thản lại mang
một tầng vui vẻ.
"Bãi giá Trường Nhạc Cung!"
Đồng cô cô sững sờ, lập tức phân phó đi xuống chuẩn bị kiệu loan, đội ngũ nghiêm trang. Chỉ một thời gian đã chuẩn bị thỏa đáng.
Hoàng hậu nhìn thoáng qua phượng bào trên người, sửa sang lại mũ phượng rồi mới vịn tay Đồng cô cô đi ra ngoài.
Loan kiệu từng bước từng bước đi tới Trường Nhạc Cung. Lúc đó trong Trường Nhạc Cung đang náo loạn thành một đoàn.
Nhìn thấy hoàng hậu cao quý nghiêm nghị như thế đến, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, vội vã quỳ xuống đất nghênh đón.
Hoàng hậu ngồi trên kiệu loan, nhìn Hoa cô cô vẻ mặt thất kinh, thản nhiên nói: "Náo loạn như thế thì ra thể thống gì?"
Không ai dám phản bác, chỉ cần hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, đó chính là nhất quốc chi mẫu, đứng đầu lục cung.
Vô số người đang ngóng nhìn Hi Phi có thể đi ra tranh phượng vị với hoàng
hậu, mọi người cũng dễ đục nước béo cò. Ai biết vị Hi Phi nương nương
kia không biết là ngốc hay là quá khôn khéo, lại cứ ở trong Di cùng hiên không hề động tĩnh gì. Rồi sau đó thật hiếm khi ra mặt một lần lại qua
lại như thường với Phượng Hoàn Cung. Việc này cũng khiến cho nhiều người có nhận định khác đối với chuyện hoàng đế phế hậu.
"Hoa cô cô, công chúa đâu?"
Nghe hoàng hậu chất vấn, Hoa cô cô không dám không đáp, cố gắng đi lên
trước, cúi đầu trả lời, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, chủ tử chúng tôi đau lòng công chúa, tự mình chiếu khán công chúa ạ."
"Quý phi là
lương y hay sao? Lẽ nào nàng còn có thể chữa bệnh cho công chúa? Nếu trì hoãn chữa bệnh cho công chúa, chẳng may nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy người các ngươi, tất cả người trong Trường Nhạc Cung, một người
cũng chạy không thoát!"
Hoa cô cô trong lòng run rẩy, vội vàng
trả lời: "Bẩm nương nương, bọn nô tỳ không dám buông thả chút nào. Nhưng quý phi nương nương mẹ con tình thâm, nhìn thấy công chúa điện hạ bị
bệnh hành hạ đau đớn nên không giữ lễ nghi, mong nương nương tha tội."
"Bản cung không dám tha tội hay không, nhưng chỉ sợ bệnh công chúa trì hoãn
không được. Dù sao cũng là con gái mười tháng hoài thai, quý phi có thể
nhìn con mình chịu tội như vậy nhưng Hoàng thượng lại không bỏ được!"
Hoàng hậu danh thép, "Người đâu, đem Ngọc Trân công chúa đưa đến Phượng
Hoàn Cung của Bản cung, thái y viện cử thái y đi theo trị liệu, phải
chữa lành bệnh cho công chúa điện hạ."
Người Thái y viện đều ngơ ngác, đây là có ý gì?
Quý phi không thả người, bọn họ chữa bệnh như thế nào?
Mặc dù trong lòng có hoài nghi nhưng không trở ngại bọn họ tiếp chỉ. Dù sao bọn họ cũng sẽ không làm chuyện cướp người.
Hoa cô cô thấy Từ Tam Sơn mang người định xông vào bên trong, lập tức ngăn
cản ở phía trước nói: "Hoàng hậu nương xin bớt giận, Hoàng hậu nương
nương bớt giận, cho phép nô tỳ đi vào bẩm báo một tiếng."
"Quý
phi tuy là mẹ đẻ công chúa nhưng mà giáo dưỡng bất lợi, trông nom không
chu toàn, làm cho công chúa ngã bệnh lại ngang ngược không cho thái y
trị liệu. Tâm tính như thế làm sao có thể dạy dưỡng công chúa, Bản cung
phụng chỉ đến đây, ai dám ngăn cản?"
Chân Hoa cô cô mềm nhũn,
thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất, lảo đảo nhìn thánh chỉ sáng ngời
ngay trước mắt, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Trong lòng chỉ nghĩ tới e
là thật xong rồi. Cô ta đã sớm khuyên nương nương không cần tùy hứng như thế, nhưng nương nương không nghe. Bây giờ khiến cho Hoàng thượng lôi
đình tức giận.
Không chỉ không đến nhìn nương nương mà còn cho Hoàng hậu nương nương mang thánh chỉ đến đây đưa công chúa đi.
Quả nhiên là thật sự xong rồi.
Từ Tam Sơn mang người trực tiếp xông vào, từ trong tay Quý phi cưỡng chế cướp đi Ngọc Trân công chúa đang hôn mê.Quý phi lảo đảo đuổi theo, tóc tai toán loạn, áo quần xộc xệch. Đôi mắt dễ
thương uyển chuyển trước đây đỏ rực lên, gắt gao nhìn hoàng hậu chằm
chằm, "Hoàng hậu, cô làm cái gì vậy? Đây là con gái của ta, cô trả con
cho ta!"
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn quý phi, lạnh nhạt phân phó:
"Các ngươi mang công chúa về cung trước, Bản cung có vài lời muốn nói
với quý phi."
"Dạ." Từ Tam Sơn lập tức bế công chúa bước nhanh ra ngoài. Người thái y viện cúi đầu đuổi theo, trong lòng ai nấy kinh hãi
không thôi.
Quý phi không nghĩ tới hoàng hậu lại làm thật, lập tức xong tới kêu to náo động.
Đồng cô cô mang người ngăn đón quý phi, lập tức trên mặt bị một cú tát, lưu lại một dấu tay đỏ hồng.
Đồng cô cô như cười mà như không nhìn quý phi, "Quý phi nương nương, da mặt
của nô tỳ rất dầy, không làm đau tay người chứ? Nô tỳ mong người bớt
giận, dù sao tính mạng công chúa điện hạ quan trọng hơn. Nương nương còn quấy nhiễu như vậy, nếu công chúa điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn,
ai đảm đương nổi cơn giận của Hoàng thượng chứ?"
"Cút ngay!" Quý
phi đẩy Đồng cô cô ra, hung dữ nhìn chằm chằm hoàng hậu từ kiệu loan đi
xuống, "Là cô, là chủ ý của cô phải không? Tự mình không sinh con được
nên tới giành con của người khác. Sao cô không tới mà giành con của Hi
Phi đó? Chắc là không dám chứ gì?"
Bàn tay trong áo của Hoàng hậu siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn từng cơn.
Nhìn bộ dạng bây giờ của quý phi, hoàng hậu sâu kín thở phào, trên mặt lại
tỏ ra vài phần thương tiếc, chậm rãi nói: "Quý phi muội muội cần gì kích động như thế. Có lẽ cô đã quên một chuyện. Mặc dù Ngọc Trân công chúa
là do cô sinh ra Bản cung mới là mẹ cả công chúa. Hơn nữa, cô là mẹ đẻ
mà không thương tiếc con gái bị bệnh, không cho thái y trị liệu cho công chúa. Nhưng công chúa còn có phụ hoàng. Hoàng thượng làm sao để cho
công chúa bị cô hành hạ như thế. Do đó mới hạ chỉ cho Bản cung đến đây
đưa công chúa đi. Thánh chỉ ở đây, quý phi có thể tự mình xem."
Quý phi giật lấy thánh chỉ, vừa nhìn thì sắc mặt kịch biến, "Không thể nào, không thể nào, Hoàng thượng sẽ không tuyệt tình như vậy, không tuyệt
tình như vậy..."
Hoàng hậu phất phất tay, trong nháy mắt người
trong sân đều lui hết ra ngoài. Ngay cả Hoa cô cô cũng bị người kéo ra
ngoài. Trong chớp mắt bên trong chỉ còn lại hai người hoàng hậu và quý
phi.
Hai người đứng đối diện nhau, một cái y quan chỉnh tề, tôn vinh như cũ. Một cái đầu tóc bù xù, khuôn mặt dữ tợn.
Có thể nói hai người là địch thủ cũ, tranh đấu như thế nhiều năm, không nghĩ tới cuối cùng sẽ là kết quả như thế.
"Sở Tranh Cầm, bây giờ cô đắc ý, cô cho rằng cô là người thắng lợi thật
sao? Kết cục của Lệnh quốc công phủ nhà cô có thể tốt hơn bao nhiêu so
với Tào Quốc công phủ. Mặc dù cô là hoàng hậu cao quý nhưng cuộc đời này vĩnh viễn cô cũng sẽ không được trái tim Hoàng thượng. trên đầu cô vĩnh viễn có một Hi phi áp chế. Cô có cái gì tốt mà đắc ý?"
"Vậy ư?
Nếu đã như thế thì cô cần gì phải tức giận bất bình như thế. Kỳ thật
điều cô không cam lòng nhất là, Bản cung vẫn ngồi vững ngai phượng như
cũ, mà cô thì đã hoàn toàn không có gì."
Nét mặt Quý phi trắng
bệch, "Ta không có gì ư, lẽ nào cô thì có cái gì? Bây giờ Hoàng thượng
không phế hậu chẳng qua là chống đỡ đại cục, sớm một gì cô cũng sẽ phải
thoái vị cho Hi Phi."
"Vậy thì sao? Ít nhất trước khi cô ngã
xuống, Bản cung vẫn là hoàng hậu. Hơn nữa, Bản cung gả cho Hoàng thượng
nhiều năm, tận hiếu đối với thái hậu, hậu cung hòa thuận. Toàn bộ trong
ngoài cung, không ai không nói Bản cung hiền lương khoan dung, thục đức. Làm sao vô duyên vô cớ lại phế hậu, dao động căn cơ Đại Vực chứ?" Hoàng hậu nhìn quý phi, "Bản cung không phải là cô, thất bại thảm hại còn
không chịu thay đổi, còn dám lấy con trẻ tới uy hiếp Hoàng thượng. Thật
sự Bản cung không biết cô ngu xuẩn hay là giả ngốc."
"Nếu Hoàng
thượng thật sự yêu thương Ngọc Trân thì sẽ không để cho mẹ đẻ của công
chúa phải chịu hổ thẹn, làm cho nhà ông bà ngoại hổ thẹn. Trong lòng
Hoàng thượng chỉ có nữ nhân kia, trong mắt chỉ có con trai của ả, làm gì còn chỗ dung thân cho con gái của ta?"
"Chuyện đã tới nước này
mà cô còn chưa tỉnh ngộ." Hoàng hậu không nghĩ tới quý phi lại khăng
hăng cố chấp như thế, cười nhạo một tiếng nhìn nàng ta, "Bình tĩnh mà
xét đi. Mấy năm nay mỗi tháng Hoàng thượng cũng tới thăm Ngọc Trân công
chúa vài lần. Nếu không phải cô âm thầm bày mưu đặt kế, mấy lần lấy công chúa làm bia đỡ đạn, Hoàng thượng há lại bất hòa với Ngọc Trân. Có một
mẫu thân hám lợi như cô, một lòng lợi dụng công chúa vì lợi ích của Tào
Quốc công phủ, chọc giận Hoàng thượng còn không tự biết. Cô đừng quên
rằng Ngọc Trân là công chúa của Hoàng thượng chứ không phải là công cụ
của Tào Quốc công phủ nhà cô. Bây giờ còn nghĩ không ra, khó trách Hoàng thượng càng ngày càng xa cách Ngọc Trân. Nếu Hoàng thượng đối với Ngọc
Trân như Đại hoàng tử thì thật không biết rõ Tào Quốc công phủ còn ngang ngược đến cỡ nào. Lợi dung con gái ruột, tùy ý để nhà cô giẫm đạp danh
tiếng công chúa mà leo lên, đây chính là điều cô nghĩ sao?"
Sắc
mặt Quý phi vừa xanh lét vừa tối sầm, cười lạnh một tiếng, "Cô không có
con mà lại có thời gian rảnh đi đoán tâm tư người khác. Hoàng thượng bị
hồ ly tinh Hi Phi kia mê hoặc, độc sủng một người trong lục cung, ân
sủng đều ban hết cho cha con Tô gia, lẽ nào cô cam tâm sao?"
"Cam tâm thì thế nào, không cam tâm thì sao? Đều là mệnh." Vẻ mặt Hoàng hậu
bình thản, "Những người như chúng ta, trước khi tiến cung đã sớm đã biết là để lót đường cho gia tộc. Đã như vậy thì cần gì phải tham vọng thật
lòng? Hi Phi có thể lọt mắt xanh Hoàng thượng đó là bản lĩnh của nàng.
Từ trước đến nay hậu cung không thiếu mỹ nhân, tại sao chỉ có Hi Phi có
thể một mình được kết bạn với Hoàng thượng, đến giờ cô còn không nghĩ ra sao?"
Cả người Quý phi lảo đảo như sắp ngã, phải dựa vào cột trụ sau lưng, mỉa mai nhìn hoàng hậu, "Xem ra hoàng hậu còn hiểu rõ hơn so
với Bản cung. Người như Hoàng thượng làm sao mà đối tốt mãi với một
người. Chẳng qua trước mắt cần dùng tới cha con Tô gia mà thôi. Chờ đến
đại cục đã định, Hi Phi lớn tuổi, Bản cung cũng không tin ả còn có thể
một mình độc diễn."
"Thật không?" Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn bầu
trời, "Nếu cô còn có thể giữ được tính mạng thì mỏi mắt mong chờ đi.
Muốn làm gì thì đầu tiên cô phải có mạng sống, cô cảm thấy cô còn có cơ
hội này sao? Lấy tính mạng công chúa uy hiếp Hoàng thượng, cô nên nghĩ
xem làm sao để thoát khỏi tội danh này đi. Bao năm qua chúng ta âm thầm
so tài, phân tranh liên tục, nhớ ngày đó Hi Phi chẳng qua là vật hi sinh trong cuộc đấu tranh giữa cô và ta, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ cuối cùng tất cả đều kết thúc. Quý phi, cô thua rồi!"