Quý phi ngồi ở đó cứ thế ngưng mắt nhìn Hi Phi
đối diện, cũng chỉ thấy vẻ mặt nàng bình thản. Nhưng ánh mắt bén nhọn,
toàn thân phát ra khí thế làm người ta không tự giác thần phục.
Hi Phi thế này mới chân chính là Hi Phi sao?
Nghe nàng nói, quý phi kinh ngạc, sau đó lập tức cười lạnh một tiếng nhìn
nàng, "Trước mắt cô là kẻ thắng, đương nhiên cô có thể nói như vậy, muốn nói gì thì nói. Nhưng cô có thể bảo đảm cô ngồi ở vị trí này, chưa từng mưu đồ cho người nhà, chưa từng không lo lắng cho tiền dồ của bọn họ,
chưa từng coi trọng chuyện nhà mình sao?"
Đương nhiên không phải là không có.
Hi Phi nhìn quý phi, lúc đó cũng không trả lời vì biết rõ nàng ta còn có lời muốn nói.
"Nhà các cô chẳng qua là một nhánh bị Tô gia Khúc Châu đuổi đi mà thôi. Làm
sao có thể hiểu những thiên chi kiều nữ chúng ta thế nào, từ nhỏ đã tiếp nhận dạy bảo, vì lợi ích gia tộc. Không có gia tộc chống đỡ sẽ không có chúng ta vinh quang. Một khi được kết bạn bên cạnh quân vương thì sao
có thể chỉ ở bên quân vương mà diệt trừ nhà mình chứ?"
Tự Cẩm hơi nhíu mày. Đứng trên một phương diện khác, lời Quý phi nói cũng không phải không có đạo lý.
Nói cho cùng, chẳng qua là do Tào Quốc công phủ lòng tham không đáy, căn
bản là không bận tâm con gái ở trong cung như thế nào, chỉ muốn kiếm
chác lợi ích từ trên người các nàng.
Nhưng nàng thì khác. Người
nhà Tô gia đối với nàng chân tâm thật ý, khắp nơi vì nàng suy tính, chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ phía nàng.
Thoải mái cười một
tiếng, Tự Cẩm nhìn quý phi, "Lời Quý phi nương nương nói không phải
không có lý. Gia tộc bồi dưỡng các cô, cho các cô vinh hoa phú quý, cho
các cô vinh quang địa vị. Cho nên các cô vì gia tộc tận tâm tận lực, đó
là đúng. Nhưng nếu đã như vậy, các cô và gia tộc là quan hệ đồng sinh,
tại sao lại đem tất cả sai lầm đổ lên Hoàng thượng? Dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào cô là tần phi của hắn thì hắn phải vì cô, vì gia tộc cô mà nhận hết oán than của người trong thiên hạ sao? Quả thực là tức cười!"
"Sao cô có thể nói như thế..."
"Quý phi nương nương còn trông cậy vào người khác có thể nói cái gì? Chưa
trả giá thật lòng mà hy vọng người khác xông pha khói lửa, chỉ bằng dung mạo khuynh quốc của cô mà muốn làm chuyện hại nước hại dân ư? Chỉ tiếc
đương kim không phải là người bị sắc đẹp dụ dỗ. Cho nên cô không cam
lòng cái gì, oán hận cái gì, lại muốn vãn hồi cái gì? Quý phi nương
nương, cô nghĩ người khác đều là kẻ ngu sao?"
Tự Cẩm ha ha cười
một tiếng, "Ta tự nhiên là vì người trong nhà suy tính, ta hy vọng bọn
họ cả đời bình an trôi chảy. Cho nên ta khuyên bảo bọn họ làm quan muốn
tận trung Hoàng thượng, đối xử tử tế dân chúng. Chớ tham bạc, đừng mê
quyền, nên thấy đủ, người an vui. Tào Quốc công phủ của nương nương có
thể làm được sao? Tuyệt Hộ Quận một năm bạc thu bao nhiêu, người nhà
củaa vì Hoàng thượng luyện binh, tận tâm tận lực, trung thành và tận
tâm, không mượn quyền thế mưu lợi cá nhân cho mình, nhà các người có thể làm được sao?"
Quý phi nhìn Hi Phi giống như là xem quái vật.
Tự Cẩm cũng chằm chằm nhìn nàng ta, "Nhà ta có thể làm được! Cho nên, bây
giờ ta có thể ưỡn lưng đứng thẳng, cây ngay không sợ chết đứng trước mặt hoàng thượng. Tô gia chúng ta không bán con gái mưu quyền thế. Quý phi
nương nương, người có thể làm không? Bao năm qua, rốt cục Tào Quốc công
phủ đã làm gì, ta nghĩ trong lòng cô đều hiểu được? Nếu đã vậy thì cô
kêu oan ức gì nữa? Xưa nay lòng người tham lam, nhưng phải xem mình ở
đâu để mưu đồ. Ta cũng có lòng tham vậy. Nhưng lòng tham của ta không vì quyền thế, không vì tài lộc. Cuộc đời này chỉ cầu có thể được kết bạn
bên cạnh hoàng thượng mà không có yêu cầu nào khác. Nhưng quý phi cũng
vậy, Tào Quốc công phủ cũng thế, sợ là không thể làm được điều này rồi?"
Quý phi cảm giác như mình đang nhìn một đứa ngốc.
Nhìn thẳng vào mắt quý phi, Tự Cẩm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Cầu được
nhiều, trả giá cũng nhiều. Quý phi nương nương, cô muốn chu toàn Tào
Quốc công phủ vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, sao cô lại không
chịu chu toàn thanh danh thể diện của Hoàng đế chứ? Cho nên, hôm nay bại thành tù nhân thì có gì đáng oán hận. Cũng chẳng qua là thắng làm vua
thua làm giặc mà thôi."
Khương cô cô cùng Vân Thường vừa thấy bất giác bước lên như muốn bảo vệ chủ tử.
Quý phi chậm rãi đứng dậy, gương mặt lạnh lùng, cuối cùng thốt ra một câu
nói, "Hay cho câu thắng làm vua thua làm giặc, Bản cung cũng không tin,
cuộc đời này cô có thể cười đến cuối cùng."
"Ai biết được? Vậy Quý phi nương nương phải sống thật khỏe, chúng ta cùng nhau làm chứng vậy."
Cuối cùng Quý phi phẩy tay áo bỏ đi, không nhắc đến mục đích một chữ nào,
lại còn bị Hi Phi trách móc một hồi, trong lòng buồn bực thế nào cũng có thể đoán được.
Ăn nói khéo léo như thế, khó trách có thể được hoàng thượng sủng ái vậy, trước kia thật sự là bị vẻ ngoài của nàng lừa gạt.
Sau khi Quý phi rời khỏi, Tự Cẩm chậm rãi ngồi lại chỗ của mình, lúc ấy mới phát giác sự mệt mỏi dâng tràn.
Nàng cũng không thể hiểu nổi, vì sao mấy quý nữ thế gia, thà rằng vinh quang cùng gia tộc cũng không có nghĩ tới đứng cùng chiến tuyến với hoàng đế
chứ?
Đây chính là cái gọi là thế gia giáo dục sao?
Nếu quả thật như vậy, không thể không nói vẫn rất là thành công.
Ít nhất, nàng xác thực chứng kiến sự ảnh hưởng của thế gia rất sâu xa ở trên người hoàng hậu và quý phi.
Trong Sùng Minh Điện, Quản Trường An cúi đầu đứng yên ở một bên, thở cũng không dám thở mạnh.
Tiêu Kỳ ngồi sau thư án, trước mặt là đống tấu chương cao ngất chồng chất.
Nhưng lúc đó hắn lại không lòng dạ nào xem tấu chương, ánh mắt nhìn
xuyên qua chồng tấu chương mà không biết đã lạc đến chốn nào.
Quản Trường An khá lâu không nghe thấy Hoàng thượng phân phó, lặng lẽ ngẩng
đầu lên thì nhìn thấy Hoàng thượng giương môi, đang lặng lẽ cười.
Trong lòng trước hết thở phào nhẹ nhõm, hắn ta cũng không nghĩ tới, Hi Phi
nương nương đối mặt với quý phi lại như vậy... Hung hãn!
Hi Phi
nương nương thực can đảm dám nói đấy chứ. Những lời như thế mà cũng dám
nói thẳng với quý phi. Nếu là người khác, cho dù là Hoàng hậu nương
nương cũng không dám đâu.
Lúc Đồng Ý báo lại với hắn ta, hắn ta còn cảm thấy chân nhũn ra.
Nhưng Hoàng thượng cười.E là lời Hi Phi nương nương nói đã trúng vào tâm khảm Hoàng thượng rồi.
Chao ôi, quay đầu ngẫm lại, ngay cả hắn ta cũng không thể tin được, Tô Tiểu y chán nản đứng chót trong cung kia có thể đi tới vị trí bây giờ.
Quả thực như một giấc mộng vậy.
Hoàng hậu, quý phi, Kiều Tiểu Nghi, Vương quý nhân, Tô mỹ nhân... Còn bao
nhiêu người đã chết, bọn họ chỉ ngày càng đi xa Hoàng thượng. Chỉ có Hi
Phi giữ khoảng cách mỗi ngày một gần Hoàng thượng.
Đây thật sự là bản lĩnh mà.
Sau khi đuổi quý phi đi, Tự Cẩm liền nghỉ ngơi trong chốc lát. Ai biết vừa ngủ thì tới lúc màn đêm buông xuống.
Mở mắt ra, qua rèm cửa đã nghe Tiêu Kỳ đang nói chuyện với Dục Thánh.
Giọng nói hai cha con mang theo âm sắc vui vẻ, ung dung từ tốn vọng vào.
Một chiếc đèn cung đình tỏa ánh sáng nơi góc tường. Tự Cẩm chậm rãi ngồi
dậy, nghe tiếng hai cha con này mà quả thực tuyệt vời như tiếng thần
tiên phảng phất.
Mang giày vén rèm đi ra ngoài thì nhìn thấy Tiêu Kỳ cầm trong tay một bản vẽ, đang khoa tay múa chân với Dục Thánh.
Nhìn thì hình như là bản vẽ của khu vui chơi thiếu nhi. Nàng vén gọn những lọn tóc lòa xòa khẽ bước qua.
Nghe được tiếng của nàng, cha con hai người cùng quay đầu lại.
"Mẫu phi." Dục Thánh cười ngọt ngào chào, miệng vẫn không quên nói: "Phụ
hoàng nói chỗ này sẽ xây xong rất nhanh. Đến khi em bé trong bụng sinh
ra thì chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa."
"Đúng vậy, Dục Thánh
vui hay không?" Tự Cẩm nhìn ánh mắt vui vẻ của Tiêu Kỳ đi tới cạnh hắn
ngồi xuống, dắt tay con trai, nhìn con khoan khoái tươi cười, trong lòng chỉ cảm thấy cuộc sống này thật khiến người ta hạnh phúc.
Nếu thời gian dừng ở giây phút này thì thật là tuyệt.
Không có tuyển tú, không có tiểu mỹ nhân khác, chỉ có cả nhà bọn họ.
"Vui ạ." Dục Thánh gật đầu, xoay người lăn lộn một vòng trên giường lớn, cười tươi như phật Di Lặc vậy.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tự Cẩm, "Bây giờ phải nhìn sắc mặt rất nhiều, về sau người râu ria không cần gặp."
Nói vậy là chỉ quý phi sao?
Tự Cẩm than khẽ một tiếng, "Coi như cho mình một hết quả đi, mấy năm nay
chuyện giữa thiếp và quý phi giống như cục nghẹn trong cổ, bây giờ cuối
cùng đã giải thoát."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, "Chuyện ban đầu khó có thể tiêu tan như vậy sao? Chưa từng nghe nàng nói như vậy."
Nàng thì không sao, chẳng qua là xả giận cho nguyên chủ mà thôi.
Còn có chuyện gì cái gì có thể làm nguyên chủ vui vẻ hơn so với nhìn thấy quý phi từ đám mây rơi xuống vũng bùn chứ?
Nhưng... Những chuyện này không thể giải thích, nói với Tiêu Kỳ như thế nào, nàng cũng không phải là nàng ư?
Nhẹ nhàng hít một hơi, Tự Cẩm cười nhìn hắn, "Thiếp cũng là nữ nhân, lòng
dạ hẹp hòi lại mang thù, chuyện năm đó trong lòng có khúc mắc lại có gì
kỳ quái. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, hết thật rồi."
Tiêu Kỳ
luôn cảm thấy giờ phút này Tự Cẩm rất không thích hợp, chăm chú nhìn
nàng. Tựa như... tựa như có cảm giác kỳ quái không thể mô tả, không
ngừng quan quẩn hội tụ trong trí óc hắn.
"Nàng..."
"Thiếp thật sự không có việc gì. Hoàng thượng không thấy khí sắc thiếp rất tốt sao?"
Không phải là cái này, Tiêu Kỳ hơi nhíu mày, luôn cảm thấy Tự Cẩm có chuyện gạt hắn.
"Ta hy vọng nàng có thể thật vui vẻ."
"Hoàng thượng ở bên thiếp thì thiếp có thể vui vẻ mãi đó."
Tiêu Kỳ cảm thấy giây phút đó Tự Cẩm mới là Tự Cẩm hắn quen thuộc. Những cảm giác khác lạ vừa nãy chắc là do hắn nhìn lầm chăng?
Đêm đó, Tự Cẩm ngủ rất an ổn.
Đêm đó, Trường Nhạc Cung lại long trời lở đất náo động một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm vừa mới rời giường đã nghe Khương cô cô báo tin,
"Ngọc Trân công chúa đột nhiên phát sốt không lùi, quý phi như phát điên vậy, không cho thái y vào chữa bệnh. Còn kêu to có người muốn hại công
chúa, cả người điên điên khùng khùng, liên tục la hét muốn gặp Hoàng
thượng, náo động suốt cả đêm."