Mặc dù Tiêu Kỳ nói vậy nhưng trong phút chốc Tự Cẩm cũng không dám khinh
thường, dù sao nhất định phải thu được tang chứng vật chứng mới có thể
chân chính chặn miệng người khác.
Nghĩ tới đây liền nhìn
Tiêu Kỳ, chỉ thấy vẻ mặt hắn chẳng có chút lo lắng nào, thái độ thoải
mái, trong lòng cân nhắc bèn hỏi hắn: "Mọi chuyện rất thuận lợi sao?"
"Làm việc thì làm sao mà lúc nào cũng thuận lợi được, chẳng qua là ngươi tới ta đi mà thôi." Tiêu Kỳ vừa cười vừa nói, "Năm nay mở khoa khi lại xuất hiện thêm mấy nhân tài, coi như là chuyện vui."
Bởi vì xảy
ra chuyện trong hậu cung nên Tự Cẩm không chú ý khoa cử, nghe Tiêu Kỳ
nói vậy cũng vui vẻ theo, "Minh quân hiền thần là quốc gia thịnh vượng.
Được nhân tài này thật đáng mừng."
Tiêu Kỳ thở một hơi dài
nhẹ nhõm, "Thí sinh các nơi bị thế gia áp bức nặng nề, người mới không
được tiến cử, người cũ chỉ có vị trí tầm thường. Bây giờ các nhân tài
lại có thể tiến cử các nhân tài ở địa phương, ta sẽ lấy tài mà dùng. Sau đó sẽ giống như quả cầu tuyết vậy, chẳng mấy năm mà thế lực bình dân có thể nuôi dưỡng vững mạnh lên."
Tiêu Kỳ thao thao bất tuyệt, Tự Cẩm mỉm cười mà nghe. Mặc dù cách làm của Tiêu Kỳ cần tới thời gian
mấy năm hơi chậm nhưng chắc chắn. Đây là thực sự dự trữ lực lượng của
chính mình. Đợi đến thời cơ thích hợp, những người này đem sẽ trở thành
một lực lượng không thể khinh thường, xung phong liều chết dẫn đầu.
Con người thường thua đối thủ không phải ở năng lực mà là sự nhẫn nại.
Mà Tiêu Kỳ, đáng quý nhất chính là nghị lực bền bỉ, ngay cả nàng cũng hết sức bội phục.
Cao hứng như thế nên nói mãi không thôi, mãi cho đến khi Quản Trường An
nhắc nhở mới không thể không đi nghỉ ngơi. Trước khi ngủ Tiêu Kỳ còn vừa cười vừa nói: "Qua vài năm nữa, thiên hạ này sẽ chân chính là của họ
Tiêu."
"Đúng, đến lúc đó người sẽ thật sự trở thành người đứng đầu thiên hạ." Tự Cẩm nắm tay hắn cười nói.
Nhất thời hai người đều im lặng, nhưng tâm trạng lại hết sức phấn khích.
Cũng không biết qua bao lâu mới ngủ thật say, đợi đến khi mở mắt ra Tiêu Kỳ đã đi vào triều.
Tự Cẩm ngồi dậy, gọi người vào rửa mặt thay quần áo. Dục Thánh đã được đưa sang Sùng Minh Điện nên buổi sáng thanh tĩnh rất nhiều.
Dùng xong đồ ăn sáng, Tự Cẩm cân nhắc chuyện hôm qua rồi gọi Vân Thường và Khương cô cô vào mật đàm.
Sau khi hai người nghe xong, Vân Thường nhìn Khương cô cô một cái, Khương
cô cô cũng nhìn lại nàng ta rồi mới ho nhẹ trả lời, "Nương nương, chuyện này liên quan trọng đại, nô tỳ nghĩ tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu muốn dấn thân vào cuộc, chuyện này cũng không nên do
nương nương tự mình ra tay."
Tự Cẩm liền nhìn về phía Khương cô cô, nhất thời không hiểu lời cô ta nói: "Chuyện này nhắm tới bản
cung, làm sao ta không tự mình xuất thủ được chứ?"
"Danh
tiếng Nương nương không thể có bất kỳ vết nhơ nào, việc này liên quan
đến tiền đồ của Đại hoàng tử, cho nên nhất định phải thận trọng." Nét
mặt Khương cô cô tăng thêm vài phân nghiêm trọng nhìn Hi Phi, "Năm đó
Hoàng thượng bị thái hậu nuôi bên mình, trong đó có lý do quan trọng
nhất chính là đức hạnh của mẹ đẻ Hoàng thượng có vết nhơ, không thích
hợp giáo dưỡng hoàng tử."
Tự Cẩm rùng mình, giây phút đó
hiểu được ý của Khương cô cô, "Cô sợ... Có người ngư ông đắc lợi ư?" Nói xong nhìn thoáng qua hướng Phượng Hoàn Cung.
"Nô tỳ không
dám nói bừa, nhưng lòng người phức tạp, trong hậu cung này không có cái
gì gọi là tỷ muội tình thâm. Nương nương trọng tình nghĩa, nhưng người
khác thì chưa chắc nghĩ như vậy. Nếu như quá thiện tâm thì có khi lưu
lại rất nhiều tai họa cho mình và Đại hoàng tử." Khương cô cô trầm giọng nói, "Huống chi Tề Vinh Hoa đến truyền lại tin tức, chưa chắc không có
tư tâm. Sao nương nương có thể toàn tâm toàn ý chứ, nên chừa đường lui
cho mình."
Tự Cẩm trầm mặc một chút, cũng chưa nói gì.
Vân Thường nhìn thấy liền nói tiếp theo: "Nương nương, cô cô nói đúng. Tục
ngữ không phải nói, không nên có lòng hại người, nhưng nên có sự phòng
bị người. Cho dù Tề Vinh Hoa là chân tâm thực lòng, nương nương cũng
không thể thật sự tự mình ra tay."
"Vậy ý của các ngươi là
…?" Tự Cẩm không phải là người cố chấp, huống chi có liên quan đến tiền
đồ con trai, nàng phải thật lý trí. Không thể cho bất luận kẻ nào cơ hội chụp lên đầu nàng tội danh không thích hợp giáo dưỡng hoàng tử.
"Nếu quý phi và Kiều Linh Di đặt bẫy, nô tỳ nghĩ nên tiết lộ tin tức này cho Hoàng hậu nương nương biết rõ." Khương cô cô cười một tiếng, "Hoàng hậu có ân oán sâu đậm với quý phi, mặc dù nhất thời liên thủ nhưng xa cách
và ân oán cũng sẽ không biến mất. Nếu như có cơ hội có thể giăng lưới
bắt hết, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đó."
"Ngươi nghĩ mượn tay Hoàng hậu nương nương?" Lá gan thật không nhỏ, Tự Cẩm chau mày nhìn Khương cô cô.
Khương cô cô thở dài, "Vậy cũng không có cách nào, trong cung người có thể
quản thúc quý phi chỉ có Hoàng hậu nương nương. Hơn nữa Hoàng hậu nương
nương ra tay mới là danh chính ngôn thuận, không bị người lên án. Chủ tử đang mang thai, cần phải dưỡng thai thật tốt mới đúng."
Một chiêu mượn đao giết người, họa thủy đông dẫn, Khương cô cô dùng thật sự nhuần nhuyễn.
Vân Thường cũng tỏ vẻ cực lực đồng ý, "Nương nương, Hoàng hậu nương nương
có thể liên thủ với Quý phi đối phó người, người còn cái gì mà do dự
nữa? Có lẽ về sau vì muốn chiếm lấy Đại hoàng tử mà Hoàng hậu nương
nương còn có thể xuống tay đoạt con. Đến lúc đó, hoàng hậu nhất quốc chi mẫu tạo áp lực, nương nương có thể làm gì?"
Tự Cẩm ngẫm
lại, biết rõ kỳ thật việc này sẽ không phát sinh, dù sao lực lượng thế
gia đang dần dần suy yếu. Đến lúc này mấy người có danh vọng tham gia
càng ngày càng ít, không ai có thể đẩy Tiêu Kỳ vào hoàn cảnh như vậy.
Chuyện bọn họ lo lắng là do vẫn đứng trên lập trường thế gia cường đại.
Nhưng Tự Cẩm cũng không thể mở miệng giải thích cái gì. Tuy nhiên xác thực là nàng cũng không muốn chứng kiến hoàn cảnh đó. Huống chi, Khương cô cô
có một điểm nói rất đúng, vị phần của nàng không chiếm ưu thế nếu chống
lại quý phi, rất có thể còn bị trả đũa. Nhưng hoàng hậu thì khác, quốc
mẫu cao quý, không thể đơn giản lay động.
"Tốt lắm, vậy báo
tin tức cho Phượng Hoàn Cung đi." Nói đến đây cười một tiếng, "Kỳ thật,
Hoàng hậu nương nương chưa chắc không nghe được chút tiếng gió nào."
"Đúng vậy, tin tức của Hoàng hậu nương nương nhất định linh thông." Khương cô cô cũng cười, chủ quản hậu cung nhiều năm, căn cơ so với nhiều người
sâu hơn nhiều.
"Báo tin tức cho Phượng Hoàn Cung biết nhưng
không thể để cho bên kia hoài nghi chúng ta đưa tin qua, việc này có thể khó khăn." Vân Thường nhíu mày nói.
"Chuyện này giao cho
Đồng Ý đi làm." Tự Cẩm trực tiếp điểm danh, từ miệng Đồng Ý nói ra,
hoàng hậu sẽ không cho rằng là ý của mình mà là ý tứ của Tiêu Kỳ.
Nếu như hoàng hậu nhận được tín hiệu, Tiêu Kỳ chấp nhận lần hành động này,
như vậy chuyện kế tiếp sẽ khiến người ta rất mong đợi.
Tiêu
Kỳ đã nói mình muốn làm cái gì cũng được, hắn sẽ không để ý mình dùng
danh tiếng của hắn. Dù sao hoàng hậu không phải là người dễ gạt như vậy. Dù sao cũng phải có chứng cứ khiến người ta tin phục mới được.
Khương cô cô và Vân Thường cùng cười một tiếng, "Chủ ý này tốt, vẫn là nương
nương nghĩ biện pháp hay. Nô tỳ đi tìm Đồng Ý nói chuyện với hắn ta."
Tự Cẩm gật gật đầu, Khương cô cô xoay người liền đi.
Vân Thường lại pha trà bưng tới, nhìn nét mặt Tự Cẩm cũng không cao hứng
mấy liền hạ giọng khuyên nhủ: "Nương nương không cần lo lắng, chuyện này rất thường thấy trong cung. Nếu chỉ như vậy mà người đã thương tâm thì
sau này sống thế nào chứ? Huống chi bọn họ lòng dạ ác độc, đã bày ra kế
sách này để mưu hại nương nương thì phải trả giá thật lớn mới đúng."
Tự Cẩm hiểu được đạo lý này chứ, nhưng khi thật sự áp dụng thì trong lòng vẫn không thoải mái.
Một khi thi hành kế sách đó, trong hậu cung này sợ là máu chảy khắp nơi, sẽ có người không liên quan bị liên lụy. Đây cũng là chuyện không cách nào tránh khỏi. Nhưng nàng thương hại người khác, đến khi đó người khác
chưa chắc đã thương hại nàng đâu?
Chưa chắc.
Chỉ sợ người ta còn vỗ tay chúc mừng, cuối cùng đã dẹp được tảng đá chặn đường là mình rồi.
"Vậy cứ như thế đi, con người đều là mệnh. Phật gia chú ý nhân quả, nhân nào quả nấy đều có nguyên do. Mặc dù ta không muốn nhẫn tâm nhưng người
khác mưu hại con ta, ta không thể ngồi nhìn mặc kệ." Tự Cẩm sờ bụng cười cười, kể từ đi tới nơi này kỳ thật trên tay sớm đã không sạch sẽ.
Mặc dù nàng không có tự tay giết người nhưng cũng có người bởi vì nàng mà bị liên lụy.
Ví dụ như Đậu Phương Nghi.
Rất nhiều khi, Tự Cẩm cũng chẳng quan tâm thương người khác hay là thương chính mình.
Thấy chủ tử nghĩ thông, Vân Thường liền cười , "Từ lúc tiến cung, cô cô đã
dạy chúng ta giữ quy củ, chỉ có giữ quy củ mới có thể sống sót. Nhưng
trong hậu cung này, người chết nhiều lại là những người giữ quy củ.
Nương nương, người giữ quy củ mà không biết rõ tùy cơ ứng biến đều là tự mình tìm đường chết. Người muốn giữ quy củ, người khác không tuân quy
củ, vậy người chính là người bị động, nguy hiểm sẽ nhiều hơn."
Tự Cẩm không nói gì, nàng hiểu đạo lý này. Lại nghe Vân Thường nói một
câu, "Từ sau khi tiến cung, sinh mạng này cũng không phải là của mình.
Chúng ta làm nô tỳ, mệnh là của chủ tử , chỉ có chủ tử bình an mới có
thể bảo vệ cung nhân cả cung bình an."
Đúng vậy, còn hơn trăm miệng ăn từ trên xuống dưới của Di cùng hiên kìa.
Tự Cẩm nhìn Vân Thường, "Ngươi yên tâm đi."
"Nô tỳ nào có không yên tâm, nương nương cái gì cũng tốt, chính là quá mềm
lòng. Nếu không có Hoàng thượng che chở, chỉ sợ bọn nô tỳ có dốc hết sức lực cũng không biết làm như thế nào."
Nàng mềm lòng ư?
Về một phương diện nào đó thì đúng. Nhưng nếu người khác thật sự bắt nạt nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ đánh trả.
Báo tin tức cho hoàng hậu, Tự Cẩm cũng rất tò mò hoàng hậu sẽ bố trí thế nào.
Hoàng hậu nương nương sẽ báo cho mình nội ứng ngoại hợp, hay là lấy mình làm mồi nhử câu quý phi.
Nếu như là cái trước, nàng và hoàng hậu còn có thể xoa dịu.
Nếu như là cái sau...
Vậy cũng chỉ có thể về sau mỗi người một đường.
Xem hoàng hậu lựa chọn như thế nào, trong lòng nàng cũng đang lẳng lặng chờ đợi.