Một hồi lâu, quý phi đột nhiên cười một tiếng, "Nếu đã vậy, chúng ta lại
đẩy thêm một bước thì được rồi, tăng thêm thanh thế cho Vương quý nhân,
làm cho nàng ta có thể thuận lợi trôi chảy vào ở Di cùng hiên."
"Ý Nương nương là ..?" Hoa cô cô nhỏ giọng hỏi.
"Nếu Vương quý nhân đã muốn chuyển nhà mới, vậy phải cho nàng ta náo nhiệt
một chút, đem giá gỗ tử đàn và cái bệ tứ bình phong trong kho của Bản
cung đưa đi làm quà tặng." Quý phi nhẹ giọng cười một tiếng. Vương quý
nhân đi vào Di cùng hiên chẳng khác nào là mở cửa, Hi Phi còn có thể
đóng cửa sống qua ngày như trước kia sao?
Không thể nào.
Cho nên nói, một chiêu này của Thái hậu nương nương thật sự rất lợi hại.
Kể từ sau khi Tự Cẩm vào Di cùng hiên ở, trong này giống như là bên ngoài
hậu cung, ai cũng không thể vào, thành riêng một khoảng trời. Nhưng bây
giờ ý chỉ kia của hoàng hậu vừa ban xuống, hoàn cảnh Di cùng hiên lập
tức sẽ thay đổi.
Tự Cẩm ngồi trong Di cùng hiên, lần này đến đây truyền chỉ không phải là Đồng cô cô, mà là tổng quản thái giám Từ
Tam Sơn bên cạnh hoàng hậu.
Nói đến Từ Tam Sơn, trong cung
cũng danh tiếng lẫy lừng. Nhưng xưa nay người này làm việc an phận,
chuyện thế này bình thường sẽ không ra mặt. Có điều có thể vững vàng
ngồi vị trí đại tổng quản Phượng Hoàn Cung thì chứng tỏ bản lĩnh không
phải tầm thường.
Từ Tam Sơn hơi khom người, trên mặt tươi
cười. Có điều vẻ tươi cười kia nhìn khiến người ta cảm thấy thấm thía
cực kỳ, "Ý của Hoàng hậu nương nương là Hi Phi nương nương ở một mình
cũng buồn tẻ khó chịu, có người đến làm bạn cũng rất tốt. Chờ đến khi
sửa chữa xong cung điện thì sẽ chuyển về, không quấy rầy nương nương quá lâu."
Tự Cẩm lẳng lặng nhìn Từ Tam Sơn chằm chằm, trên mặt
không vui không giận. Nàng không bao giờ nghĩ tới Hoàng hậu lại có thể
làm như vậy, có ý gì chứ?
Đây là muốn vạch mặt sao?
Đưa người vào Di cùng hiên, tiệc sinh nhật Hiền phi mới nói với mình coi
trọng Vương Tịnh Uẩn, kết quả mấy ngày thì cung điện nàng ta ở xảy ra
vấn đề phải chuyển cung?
Muốn nói không có gì, quỷ mới tin đó.
Nhưng trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Giây phút đó ngoại trừ bất ngờ với thủ đoạn đơn giản nhưng mạnh mẽ của Hoàng hậu thì chỉ cảm thấy hơi thất lạc.
Rốt cục các nàng vẫn phải con đường khác nhau.
"Từ công công có một số việc có lẽ ông không biết rõ lắm, xem ra ông phải học hỏi thêm rồi." Tự Cẩm mỉm cười nói.
Từ Tam Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ Hi Phi sẽ rất nổi giận, nhưng không nghĩ tới nàng lại bình tĩnh thế này, trong lòng nhất thời cảm thấy
không ổn. Nghe Hi Phi nói, trong lòng xoay chuyển, cũng không nghĩ ra
mình đã sơ sẩy chỗ nào, chỉ đành vừa cười vừa nói: "Thỉnh nương nương
chỉ giáo."
Tự Cẩm dựa vào gối mềm, cười mỉm nhìn Từ Tam Sơn, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Chỉ giáo không dám nhận. Ý của Hoàng hậu
nương nương Bản cung đều hiểu. Nếu bình thường nương nương an bài như
vậy, Bản cung đương nhiên là vâng mệnh nương nương. Có điều bây giờ ta
đang mang thai, mọi sự không thể không cẩn thận. Lòng người khó dò, nếu
đợi khi mọi chuyện xảy ra mới hối hận thì không phải đã muộn sao?"
Từ Tam Sơn hiểu được ý của Hi Phi, lập tức nói: "Nương nương chỉ cần yên
tâm, tính tình Vương quý nhân nhu hòa, tuyệt đối không dám làm chuyện
như vậy."
"Chỉ bằng một câu nói của ông mà khiến thai nhi
của Bản cung bất chấp nguy hiểm tính mạng?" Trong nháy mắt sắc mặt Tự
Cẩm liền thay đổi, sau đó lạnh lẽo nhìn Từ Tam Sơn nói: "Xưa nay Bản
cung kính trọng Hoàng hậu nương nương, nhưng việc này nhất định không
dám đáp ứng."
"Hi Phi nương nương, nô tài tới truyền chỉ, lẽ nào nương nương muốn chống lại ý chỉ Hoàng hậu nương nương sao?" Giọng
nói Từ Tam Sơn cũng lạnh mấy phần.
Tự Cẩm nhìn Từ Tam Sơn,
đôi mắt bình thản không gợn sóng, vẻ mặt trấn định như thường, còn khẽ
mỉm cười với hắn ta, "Xem ra Từ công công thật sự phải bổ sung một
chuyện của Di cùng hiên." Nói xong nhìn ra bên ngoài gọi một tiếng,
"Đồng Ý!"
Đồng Ý?
Trong lòng Từ Tam Sơn giật mình, không hiểu sao lúc này Đồng Ý lại ở Di cùng hiên, không phải ở Sùng Minh Điện hầu hạ sao?
Chỉ trong nháy mắt, Đồng Ý đã khom lưng bước nhanh vào, "Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương có gì phân phó?"
"Ngươi nói cho Từ công công nghe xem Di cùng hiên có cho người khác vào hay
không, hình như Từ công công không biết rõ đâu." Tự Cẩm cười.
Hi Phi cười một tiếng, Đồng Ý trong lòng sợ hãi. Hoàng thượng miệng vàng
lời ngọc cho hắn ta đến Di cùng hiên hầu hạ Hi Phi. Mặc dù phải rời Sùng Minh Điện cũng hơi đáng tiếc, nhưng bên cạnh Hi Phi có Đại hoàng tử,
trong bụng còn có một vị tiểu chủ tử, sau này tiền đồ của mình chưa chắc kém cỏi. Trong lòng hắn ta cam tâm tình nguyện, cho dù không vui cũng
không dám nói.
Đương nhiên hắn ta nghe được Từ Tam Sơn nói,
bèn nhìn hắn ta nói: "Từ công công có lẽ không biết rõ, trước khi mở
rộng Di cùng hiên, Hoàng thượng đã từng nói qua, Di cùng hiên chỉ cho
chủ tử chúng ta và các tiểu chủ tử ở, không cho người ngoài tiến vào."
Từ Tam Sơn sững sờ, chủ tử chúng ta ư? Đây là ý gì?
"Đồng công công, ông..."
"A, từ nay về sau nô tài liền hầu hạ bên cạnh nương nương, Từ công công còn có chuyện gì chưa rõ không?"
"Nhưng chuyện Vương quý nhân..."
Đồng Ý không đợi hắn nói xong, liền vừa cười vừa nói: "Hoàng hậu nương nương cũng bận tâm chủ tử chúng tôi, có lòng tốt đưa người đến nói chuyện.
Nhưng chủ tử chúng tôi có thói quen thanh tĩnh, lại phải an thai, chưa
nói thêm người thì thêm hao tâm tổn trí, huống chi trong viện này còn có Đại hoàng tử, rốt cục vẫn là an toàn của hoàng tử quan trọng. Hoàng
thượng miệng vàng lời ngọc, ngày nào Hi Phi nương nương còn ở Di cùng
hiên thì sẽ không cho phép bất kỳ người nào tiến vào. Nếu Từ công công
không tin, có thể đi Sùng Minh Điện chứng thực. Cho nên chuyện của Vương quý nhân chỉ có thể làm phiền Hoàng hậu nương nương lại tìm chỗ khác
vậy." Nói đến đây dừng một chút, nhìn Từ Tam Sơn nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Trong cung nhiều cung điện như thế, phải có chỗ để an bài cho
Vương quý nhân chứ, đúng không?"
Hoàng thượng đưa Đồng Ý cho Hi Phi sai bảo?
Trong lòng Từ Tam Sơn nhanh chóng tính toán một vòng, có lời Hoàng thượng nói vậy hắn ta cũng không dám cưỡng chế đưa Vương quý nhân vào. Nhưng cứ
thế mà trở về thì không thể hoàn thành ý chỉ của Hoàng hậu nương nương,
trong lúc nhất thời hắn ta cũng hơi do dự.
Giao việc làm không xong, uy tín Đại tổng quản của hắn ta coi như bị quét rác.
Vương Tịnh Uẩn đứng ngoài cửa Di cùng hiên, sau nàng ta là mấy người mang
theo hòm xiểng, chỉ còn chờ cửa chính Di cùng hiên rộng mở, các nàng có
thể đi vào nơi này.
"Tiểu chủ, sao đến bây giờ còn chưa có
động tĩnh, nếu không để nô tỳ đi hỏi một câu?" Hồng Ngọc hơi nóng nảy
hỏi, bọn họ đứng ngoài Di cùng hiên đã gần nửa canh giờ, rốt cục Hi Phi
có ý gì chứ?
Bàn tay Vương Tịnh Uẩn cũng đầy mồ hôi, nhưng
trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Từ công công đang ở bên trong, không nên nôn nóng."
"Nhưng .., truyền chỉ thì mất bao nhiêu thời gian chứ, nhất định là Hi Phi ngăn trở, chẳng lẽ còn thực can đảm chống lại ý chỉ của Hoàng hậu nương nương sao?" Trong lòng Hồng Ngọc sốt ruột, nói ngoài miệng cũng nhanh hơn bình thường.
Vương Tịnh Uẩn liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Nói năng cẩn thận."
Hồng Ngọc cũng hơi sợ vội vàng ngậm miệng, nhưng trong lòng lo lắng lại
không thể giảm đi. Trong này là Di cùng hiên đó, nữ nhân trong cả hâu
cung không ai không muốn được vào đó ở. Bây giờ chủ tử bọn họ có cơ hội
tốt này, quả thực là bánh ngọt từ bầu trời rớt xuống, sao nàng ta không
kích động được?
Nhưng bây giờ bọn họ chờ bên ngoài Di cùng
hiên cũng đã khá lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh, thế này... Trong lòng khó tránh khỏi bất an.
Vương Tịnh Uẩn nhìn cửa chính
Di cùng hiên, mấy chữ trên biển là hoàng đế ngự bút ban thưởng, từ chỗ
này đến Sùng Minh Điện chỉ cách một cánh cửa, cũng là khoảng cách gần
nhất trong hậu cung. Di cùng hiên là nơi Hoàng thượng nghỉ chân, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm ngày đều ở đây.
Chỉ cần nàng ta có thể vào ở, Vương Tịnh Uẩn hơi cúi đầu xuống, cơ hội như
vậy không nhiều, là gia tộc tranh thủ giành cho nàng ta, nàng ta không
thể thất bại.
Bên cạnh nha đầu Hồng Ngọc cũng lo sợ bất an,
mấy người đứng sau mang hòm xiểng cũng lặng ngắt như tờ. Ngoài cửa Di
cùng hiên là một đoàn người thật dài, lẳng lặng đứng đó, căng thẳng như
có tảng đá đè nặng trên đầu.