Vỗ vỗ đầu Phong Cảnh Minh, nói với y: "Ngươi cứ hầu hạ thật tốt, sớm muộn gì ngươi cũng có ngày này."
Ánh mắt Phong Cảnh Minh tỏa sáng, có thể làm gia gia ai nguyện ý làm tôn
tử, đây chính là sư phụ cho y tiền đồ. Y vội vàng vạn tạ sư phụ, rồi
nghe sư phụ y nói: "Dạo này trong cung bắt đầu nổi gió, tiểu tử ngươi
phải cảnh giác cao độ cho ta. Bất cứ đồ gì đưa vào bếp của Di cùng hiên
thì ngươi phải tự mình kiểm tra, một hột cơm cũng không được để lọt."
Phong Cảnh Minh biến sắc, "Sư phụ, có phải người nghe được cái gì hay không?"
Nhạc Trường Tín ha ha cười một tiếng, "Tiểu tử ngươi còn phải học nhiều, nhớ kỹ lời của ta, tiểu tử ngươi cũng phải cẩn thận không thì bị người ta
nhét vào người cái gì không nên, mạng của hai thầy trò chúng ta đều đặt ở trong này, nhớ kỹ chưa?"
Phong Cảnh Minh cũng không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn, liền vội vàng gật đầu, "Con nhớ kỹ, sư phụ yên tâm."
Nhạc Trường Tín gật đầu. Hắn ta ở Ngự thiện phòng nhiều năm như thế, không
dám nói ngoa chứ có chút gì nguy hiểm thì hắn ta nhất định ngửi được mùi vị. Trong phòng bếp dùng vật gì, từ đâu tới đây, qua tay người nào, hắn ta đều nắm hết trong đầu, bao năm qua chưa từng có sai lầm. Vậy mà hai
ngày này hắn ta lại thấy nhiều thứ không nên xuất hiện, không phải là
gió bắt đầu nổi sao?
Nhạc Trường Tín chắp tay sau lưng chậm rãi
đi ra phòng bếp, Phong Cảnh Minh đã mang người bắt đầu kiểm tra mọi thứ
trong phòng bếp.
Việc kiểm tra phòng bếp không nhỏ, lúc truyền
tới tai Tự Cẩm, nàng sững sờ bèn nhìn Khương cô cô nói: "Nhạc Trường Tín đúng là người thông minh."
Khương cô cô liền cười gật gật đầu, "Đó chính là lão hồ ly, nơi nào tiếng gió không đúng thì mũi ông ta còn linh hơn cẩu nữa."
Tự Cẩm cũng cười, "Xem ra Di cùng hiên đã bị người ta đụng tới, cô đi kiểm tra một chút xem."
"Chủ tử yên tâm, đều là mây kẻ nhãi nhép, cần gì nương nương hao tâm tốn
sức, bọn nô tỳ sẽ xử lý hết." Khương cô cô cười mỉm nói.
"Mấy
ngày này các ngươi chú ý chặt chẽ hơn, trong ngoài đều cẩn thận một
chút." Tự Cẩm thở dài, "Nếu không bắt được quả tang thì thôi, nếu có
bằng chứng rõ ràng các ngươi cũng không cần nén cơn tức làm gì, cứ làm
to chuyện lên là được."
Khương cô cô nghe vậy thật hơi giật mình, nhưng cũng bình tĩnh rất nhanh, "Dạ, nô tỳ nhớ kỹ rồi."
"Bên chỗ Đại hoàng tử cô cô tự mình giám sát chặt chẽ, giao cho người khác
ta cũng không yên tâm. Các việc khác thì chờ Đồng Ý đến, cô có thể dạy
cho hắn làm."
Khương cô cô lại ngẩn người, "Đồng công công?"
"A, đã quên nói cho cô, sau này Đồng Ý sẽ là người hầu của Di cùng hiên. Cô đi báo với Trần Đức An một tiếng, bảo hắn phối hợp thật tốt, về sau có
tiền đồ cho hắn." Tự Cẩm cũng sợ Đồng Ý đến khiến Trần Đức An cảm thấy
bị uy hiếp, cho nên nhắc nhở trước tiền đồ trấn an cho hắn yên tâm.
Nghe Tự Cẩm nói vậy, Khương cô cô cười rồi nói: "Giờ phút này Trần Đức An
ước gì Đồng công công có thể tới, làm sao lại cản trở, chủ tử cứ yên tâm đi."
Tự Cẩm nghe Khương cô cô nói vậy bèn nhìn về phía cô ta.
Khương cô cô chỉ chỉ hướng Thọ Khang Cung, Phượng Hoàn Cung, và Trường Nhạc
Cung, "Ở những chỗ kia tiếng nói Trần Đức An không có trọng lượng. Nhưng Đồng công công thì khác, hữu dụng đó. Hắn ta mà đến, Trần Đức An còn
cao hứng không ngủ được đấy."
Tự Cẩm liền suy nghĩ cẩn thận, giống như lời Tiêu Kỳ nói.
Cho nên nói, có lúc tư duy người hiện đại vẫn khác nhiều so với người cổ
đại, nàng cũng cười theo một cái, "Được, vậy thì tốt rồi. Chỉ cần trung
thành là được, tương lai ta cũng sẽ không bạc đãi các cô. Chắc chắn an
bài một tiền đồ tốt cho mọi người."
Nói gì thì nói làm cung nhân
cũng là chuyện rất gian khổ, không cẩn thận cũng sẽ mất mạng, bị đánh
chịu phạt là chuyện thường ngày. Tự Cẩm là người hiện đại, do đó nô tài
trong Di cùng hiên cũng sống khá thoải mái, ít khi không nguyên không cớ bị phạt, chỉ có thật sự phạm sai lầm thì Khương cô cô mới phạt bọn họ.
Nếu là ở chỗ người khác thì chưa chắc, chỉ nhìn một năm qua trong cung này
bao nhiêu cung nhân đã chết thì cũng biết tình huống như thế rất phổ
biến.
Cho nên so sánh xuống, cho dù Tự Cẩm không hết sức lôi kéo
lòng người thì so với các cung khác, những người này đã cảm thấy vậy là
đủ.Nói đến cung nhân Di cùng hiên, Tự Cẩm lại cố ý hỏi thêm vài câu,
Khương cô cô liền nói: "Nương nương yên tâm đi, sau khi mở rộng cung,
các cung nhân mới vào đều được Quản Trường An tự mình mang người thẩm
tra qua, tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Cũng là bởi vì lúc trước
Tiêu Kỳ giao cho Quản Trường An làm chuyện này, do đó Tự Cẩm mới không
lo lắng. Nhưng bây giờ tình thế không rõ, đến cùng vẫn phải hỏi han cặn
kẽ.
Sau khi hỏi mọi chuyện rõ ràng, nghe Khương cô cô an bài
trong bên ngoài, Tự Cẩm hài lòng gật gật đầu, "Giao hết cho cô ta cũng
yên tâm."
"Đây là việc nô tỳ phải làm, chủ tử cứ yên tâm." Khương cô cô nghiêm túc nói.
Sau sinh nhật Hiền phi, mấy ngày kế tiếp trong cung cực kỳ yên tĩnh. Tự Cẩm còn đang suy nghĩ hoàng hậu sẽ làm thế nào đưa Vương Tịnh Uẩn đến bên
cạnh hoàng đế, không đợi nàng suy nghĩ ra thì hoàng hậu liền động thủ.
Hoàng hậu ban hành một ý chỉ, trong đó nêu rõ, trong cung có rất nhiều cung
điện nhiều năm không tu sửa phải cần sửa chữa lại. Nguyên nhân của vụ
việc là nơi Vương Tịnh Uẩn ở, có một bức tường cung bị đổ.
Sau
khi Hoàng hậu sai người tới trước để kiểm tra, những cung phi ở các cung điện còn lại cũng tốp năm tốp ba tới chỗ Hoàng hậu nương nương tố khổ,
nói là cung điện cần phải sửa chữa. Trời mưa thì dột nước, mùa đông thì
gió lùa, cửa sổ cũ kỹ, đủ loại vấn đề bỗng chốc hiện ra, do đó chuyện
nhỏ bỗng thành lớn.
Năm ngoái, Di cùng hiên đã được mở rộng và
sửa chữa lại, do đó Di cùng hiên là nơi không cần phải sửa chữa gì. Cung điện cần sửa chữa rất nhiều, e là mấy nhóm cung tần phải ở chen chúc
một chỗ. Cho nên Vương Tịnh Uẩn không có nơi an trí, Hoàng hậu nương
nương liền trực tiếp an bài Vương Tịnh Uẩn vào ở Di cùng hiên!
Tự Cẩm thật sự không bao giờ nghĩ hoàng hậu lại mạnh mẽ như vậy, dùng thủ
đoạn đó để nhét Vương Tịnh Uẩn vào trong cung của nàng.
Ý chỉ Hoàng hậu ban ra, trong cung bị chấn động không nhỏ.
Ai mà không biết Di cùng hiên là chỗ tốt, cả ngày Hoàng thượng đều ở Di
cùng hiên, Vương Tịnh Uẩn vào ở Di cùng hiên, quả nhiên là lửa gần gơm.
Bây giờ Hi Phi có thai không thể thị tẩm, có mỹ nhân Vương Tịnh Uẩn như
thế ở ngay trước mắt cả ngày, Hoàng thượng thật có thể cầm giữ được sao?
Trường Nhạc Cung.
Quý phi cười hơ hớ nhìn Hoa cô cô, "Xem Hoàng hậu nương nương của chúng ta
kìa, vừa ra tay chính là không tầm thường. Làm cách này, chỉ sợ Hi Phi
bên Di cùng hiên cũng phải sững sờ, lại cũng không nghĩ ra có thể an bài như vậy."
"Mặc dù là Hoàng hậu nương nương hạ chỉ ý, nhưng nô tỳ nghe nói đây là ý tứ của thái hậu nương nương." Hoa cô cô nhẹ nói.
Lông mày Quý phi khẽ nhếch, "Ý của Thái hậu ư?"
"Đúng vậy, ý của Hoàng hậu nương nương vốn là muốn cho Vương quý nhân sang
Hợp Nghi Điện ở tạm nhưng Thái hậu nương nương cũng không đồng ý." Hoa
cô cô lại nói.
Quý phi nhíu mày, lập tức nói: "Hoàng hậu vẫn là
chừa đường lui cho Hi Phi, đưa Vương Tịnh Uẩn tới Hợp Nghi Điện có ích
lợi gì, Hoàng thượng cả ngày đi Di cùng hiên, có đi Hợp Nghi Điện cũng
là vô ích mà thôi." Nói rồi cười một tiếng, "Vẫn là thái hậu nương nương lợi hại, vừa ra tay chính là phi phàm. Bao năm qua Di cùng hiên chưa
từng có người đi vào, không thể nghi ngờ là cắm vào một cái đinh."
"Đúng vậy, giờ phút này sợ là Hi Phi không thể yên giấc." Hoa cô cô cũng
cười, "Mấy năm nay Hi Phi độc sủng, bây giờ cục diện cũng phải thay đổi
thôi."
"Trong hậu cung này, cho tới bây giờ người độc sủng sẽ
không tồn tại lâu dài. Hi Phi, rốt cục là quá tham lam." Quý phi gảy nhẹ móng tay, "Ngươi nói Hi Phi sẽ có phản ứng gì đây?"
"Cho dù là
mất hứng, lẽ nào Hi Phi còn dám kháng chỉ hay sao? Ý chỉ của Hoàng hậu
nương nương ngay cả Hi Phi cũng không dám bất tuân mà." Hoa cô cô nói
đến đây hơi khựng lại, sau đó lại nói: "Cuối cùng còn không phải là đàng hoàng thu dọn thiên điện đón người vào."
Quý phi nhíp mắt, "Tính tình Hi Phi nhìn thì nhu hòa, kỳ thật lại là người rất có chủ ý, theo
Bản cung xem chuyện này e là không dễ dàng như vậy."
Hoa cô cô kinh ngạc nhìn Quý phi, "Nương nương, Hi Phi thật không dám chống lại ý chỉ Hoàng hậu nương nương chứ?"
Quý phi không nói gì, nàng ta cũng không dám xác định. Nhưng nàng ta luôn
cảm thấy Hi Phi không phải là người dễ dàng khuất phục như vậy. Bao năm
qua nàng vững vàng ở Di cùng hiên, há có thể cho nữ nhân khác vào địa
bàn của mình để tranh thủ tình cảm.