Trong Phượng Hoàn
Cung đàn sáo du dương, mỹ nhân khoe sắc. Bên Hợp Nghi Điện cũng là lúc
Tự Cẩm hài lòng ăn mặc nghiêm chỉnh cho con trai, nhìn một lượt từ trên
xuống dưới. Quả là một soái ca nhỏ đáng yêu, đeo lên đầu mũ hình trái
dưa, giao bé vào tay Khương cô cô, vừa cười vừa nói: "Đi tìm phụ hoàng
con đi."
Khương cô cô bế Đại hoàng tử vững vàng vào lòng,
cúi đầu nhìn Đại hoàng tử còn rất hiếu động, vừa cười vừa nói: "Đại
hoàng tử nghe nói đi tìm phụ hoàng liền cực kỳ vui vẻ đó."
Tự Cẩm gật gật đầu, khẽ xoa xoa mặt con trai rồi phất phất tay nói: "Đi
đi, hãy nhớ sau khi đến Phượng Hoàn Cung thì không cần nói nhiều, nói
thẳng là Đại hoàng tử khóc lóc đòi gặp phụ hoàng là được rồi."
Khương cô cô cười gật gật đầu, mang người bế Đại hoàng tử đi ra ngoài.
Tự Cẩm nhìn đoàn người ra cửa, lúc ấy mới nhếch môi cười. Ngày vui thế
này, thái hậu sẽ không dễ dàng buông tha Tiêu Kỳ, nhất định sẽ đẩy hắn
đến chỗ người khác. Nếu là trước đây, Tự Cẩm sẽ không để cho con trai
xuất đầu lộ diện. Nhưng đối thủ không biết xấu hổ như thế, nàng cũng chỉ có thể lấy con trai ra trấn áp quần hùng trong lúc bị cấm túc thế này.
Dùng con cố sủng, chuyện như vậy thì không ai hiểu rõ hơn thái hậu nương nương.
Nói cách khác, thái hậu làm như thế nào mà trở thành thái hậu chứ?
Tỷ chính là muốn dùng con trai tranh thủ tình cảm, không phục ư, nghẹn ư!
Hơn nữa, nàng cũng không nói dối, đích thực Dục Thánh khóc lóc muốn tìm phụ hoàng, đến bây giờ cũng không chịu ngủ còn mê mải đòi chơi, chính là
đang chờ đợi gặp người đó. Tự Cẩm trở về bên trong, thay áo khoác mềm
mại, tóc dài cũng thả xuống, chỉ dùng trâm ngọc bích cài lỏng lẻo. Dưới
ánh đèn mặc dù không lộng lẫy bằng búi tóc tinh mỹ nhưng lại có vẻ uyển
chuyển hàm xúc thoanh thoát.
Nhìn canh giờ, đến khi Dục Thánh tới Phượng Hoàn Cung thì cũng là lúc yến hội gần kết thúc, rất vừa vặn.
Nói tới Khương cô cô bế Đại hoàng tử đi thẳng sang Phượng Hoàn Cung, lập
tức liền kinh động toàn bộ mọi người trong đại điện. Sau khi nghe người
hầu thông báo, tất cả mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt cùng nhìn về phía
cửa điện.
Giờ phút này Đại hoàng tử đến?
Trong
lòng mọi người đều có cảm giác thật bất ngờ. Phải biết thời gian qua Hi
Phi coi đứa con trai này giống như con mắt mình, bình thường đơn giản
không mang ra ngoài. Đại hoàng tử sắp tròn tuổi, nhưng mọi người đều
biết về bé rất ít.
Kiều Linh Di cũng theo ánh mắt của mọi
người nhìn về phía cửa điện, ngón tay siết thật chặt. Không nghĩ tới Hi
Phi tại cũng học được thủ đoạn dùng con trai tranh thủ tình cảm. Việc
này có phải giải thích rõ Hi Phi cũng biết mình đã không còn nhiều quan
trọng trong lòng biểu ca, cho nên mới phải dùng một chiêu này hay không.
"Mau truyền!" Hoàng hậu vừa cười vừa nói, quay đầu nói với Thái hậu: "Chắc
là Hoàng tử nhớ phụ hoàng, muốn tới nhìn một chút đây."
Nụ cười trên mặt Thái hậu bình thản, nhưng cũng không nói gì.
Hoàng hậu cũng không cảm thấy bị mất mặt, lại quay đầu đi nhìn về phía cửa
điện, liền nhìn thấy Khương cô cô bế Đại hoàng tử đi đến, ôm Đại hoàng
tử quy củ hành lễ vấn an.
Dục Thánh mở to mắt, nhìn thấy
trong đại điện nhiều người như thế, trong phút chốc sững sờ, tay ôm
Khương cô cô liền nắm thật chặt. Đến lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ ngồi phía
trên, tiểu soái ca ngây ngốc lập tức nở nụ cười toe toét. Bé giãy giụa
đòi Khương cô cô đặt xuống đất, từng bước từng bước đi xuyên qua đám vũ
cơ ca múa đã rẽ thành hai hàng, vững vàng đi lên phía trước.
Tiêu Kỳ nhìn con trai vừa nãy vẫn còn ngơ ngác, mà nhìn thấy mình thì cười
sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, tâm trạng không thoải mái cả đêm lập tức
liền mềm nhũn. Đứng dậy, nhấc chân, long hành hổ bộ đi xuống bậc thang,
khom lưng bế Dục Thánh lên.
Dục Thánh bi bô gọi, "Phụ hoàng."
Tiêu Kỳ giơ sờ sờ đầu con trai, còn chưa thu tay lại, Dục Thánh đã ngẩng đầu lên, hôn một ngụm lên mặt hắn.
Lúc này Hoàng hậu cũng đi xuống, đứng bên cạnh nhìn Hoàng thượng hiếm khi
lúng túng như vậy, nhẹ giọng cười một tiếng, "Đại hoàng tử của chúng ta
cũng tới, đến đây, để mẫu hậu bế được không?"
Dục Thánh quay đầu nhìn Hoàng hậu, mắt to chớp chớp, trong đầu óc cũng không có nhiều
ấn tượng, nhưng bé nghe được hai chữ "Mẫu hậu", liền vươn cánh tay nhỏ
ra.
Hoàng hậu lấy làm kinh hãi. Kỳ thực nàng ta cũng chỉ
thuận miệng nói một câu, tính giải vây cho hoàng đế mà thôi. Nàng ta và
Đại hoàng tử cũng không gặp qua mấy lần, đứa bé nhỏ như vậy làm sao nhớ
được nàng ta. Nhìn bé giơ cánh tay ra, hoàng hậu ngẩn người, tay nắm
khăn căng thẳng, rồi mới giơ tay đón bé lại, cẩn thận ôm vào trong lòng.
"Mẫu hậu." Dục Thánh ngọt ngào kêu một tiếng lộ ra răng cửa nhỏ, sau đó cũng nghiêng đầu sang, hôn một cái lên mặt hoàng hậu.
Hoàng hậu: ...
Lần đầu tiên được một đứa bé dùng cách như vậy biểu đạt thân cận, lần đầu
tiên được một đứa bé gọi một tiếng "Mẫu hậu", lòng hoàng hậu vốn đã
luyện cứng rắn như sắt nhiều năm trong hậu cung, cũng trở nên mềm mại
trong khoảnh khắc.
Nàng ta còn nhớ ánh mắt vừa nãy của Đại
hoàng tử nhìn có chút xa lạ, nhưng sau khi nghe lời nàng ta nói thì lại
muốn nàng ta bế. Điều này giải thích rõ cái gì? Giải thích rõ lúc Hi Phi dạy dỗ Đại hoàng tử, nhất định không ít lần nhắc tới hai chữ này trước
mặt bé.
Hoàng hậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm giác
được, vài năm nay mình liên tục che chở Hi Phi cuối cùng là không uổng
phí. Vừa nãy thái hậu kín đáo tạo áp lực hoàng đế, kỳ thật về chuyện tối nay Hoàng thượng đi tới chỗ nào nàng ta không có ý định nhúng tay. Dù
sao nếu can thiệp thì quan hệ giữa nàng ta và thái hậu càng thêm căng
thẳng.
Thái hậu rõ ràng muốn giúp Kiều Linh Di và tần phi
mới tiến cung tranh sủng. Mặc dù nàng ta che chở Hi Phi, nhưng cũng
không có đến mức phải vạch mặt với thái hậu vì Hi Phi. Đến lúc đó tình
cảnh của nàng ta ở trong hậu cung này lại càng gian nan. Chuyện lần
trước là vì nàng ta chiếm lý, lần này...
Hoàng hậu nhìn Đại
hoàng tử cười hồn nhiên như thế với mình. Đứa bé ngây thơ như vậy không
cần phải sống trong những tranh đấu mờ mịt kia, không cần bị những mưu
đồ của hậu cung mê loạn tâm tư, không cần phải cuốn vào vũng bùn trong
đầm sâu này.
Hoàng hậu cũng hôn lên gương mặt nhỏ của Dục
Thánh một cái, giao bé cho Hoàng thượng, vừa cười vừa nói: "Đại hoàng tử của chúng ta nhớ phụ hoàng quá rồi, Hoàng thượng mau đưa hoàng tử trở
về đi. Đêm khuya đường xa, đừng làm cho Đại hoàng tử chịu gió lạnh." Nói rồi lại kêu Đồng cô cô mang áo khoác của nàng ta đến, cẩn thận choàng
kín người Dục Thánh, cười cười rồi đuổi người.
Tiêu Kỳ bất
ngờ nhìn hoàng hậu một cái, liền nhìn thấy nàng ta ngắm Dục Thánh, nụ
cười chân thành ấm áp hiếm thấy, trong lòng cũng không khỏi ngẩn ra. Lập tức hiểu được ý tứ của nàng ta. Còn chưa nói gì thì đã cảm thấy đứa bé
trong lòng, sau khi được hoàng hậu choàng áo khoác lên liền rụt rụt, nằm ở trong ngực hắn không động đậy, tỏ vẻ buồn ngủ lắm rồi.
Tiêu Kỳ: ...
Hoàng hậu: ...
Hai phu thê không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau. Mấy năm nay, ánh mắt của
hai người rất ít khi có thể thông thấu như vậy. Lúc ấy, hai người đều
nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau, lập tức cùng cười một tiếng.
Hoàng hậu đã nói ra, ngay cả thái hậu cũng không dễ dáng bác bỏ lời của hoàng hậu. Hơn nữa Dục Thánh thật sự cũng buồn ngủ, cái đầu nhỏ áp vào ngực
hoàng đế, mắt to cố gắng mở, nhưng càng không ngừng có xu thế khép lại.
Bình thường vào giờ này Dục Thánh đã ngủ rồi. Ngày hôm nay nhất định là thức đợi hắn. Kể từ lần trước hai người giận rồi lại hòa hảo, tiểu gia hỏa
này liền có thói quen buổi tối phải nhìn thấy hắn mới bằng lòng chìm vào giấc ngủ. Tiêu Kỳ thở dài, bế con trai cười nói với thái hậu: "Con đưa
Thánh nhi trở về trước. Dạo gần đây đứa bé này thường hay ngủ không
ngon, cứ phải có trẫm bên cạnh mới chịu ngủ. Hôm nay nhất định là không
đợi được trẫm nên mới khóc đòi đi tìm."
Vẻ mặt Thái hậu lập
tức tối sầm, nhìn hoàng đế nói: "Hoàng thượng, từ xưa đến nay ôm cháu
không ôm con. Có phải là con quá cưng chiều Đại hoàng tử hay không. Theo ai gia thấy thì là người bên cạnh Hi Phi không hiểu quy củ, ngay cả dạy dỗ Đại hoàng tử cũng không được, phải học quy củ cho tốt mới đúng. Cũng nên đưa một cô cô có kinh nghiệm qua chuyên trách quản lý mọi việc của
Đại hoàng tử."
Hoàng đế nghe vậy gương mặt trở nên lạnh lẽo, vẻ tươi cười thu lại, "Trẫm luôn tự mình dạy dỗ Dục thánh, thái hậu
đang chỉ trích trẫm dạy con không ngoan sao?"
Lời vừa nói ra, tất cả nét mặt mọi người đều thay đổi, hoàng đế tự mình dạy dỗ Đại hoàng tử, việc này đại biểu cái gì?
"Hoàng đế! Đây cũng không phải là trò đùa, há có thể tùy tiện nói ra?" Lần này Thái hậu thật sự nổi giận, không có nghĩ đến Hi Phi xảo trá như thế,
lại dám mê hoặc hoàng đế thế này.
"Trẫm, thân là vua của một nước, lẽ nào ngay cả con của mình cũng không có cách nào dạy dỗ? Thái
hậu vất vả cả đời, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi hưởng thọ tuổi già. Mấy
việc vặt trong cung này người cũng không cần hao tâm tổn trí, trẫm tự có chủ trương." Ngày còn nhỏ Tiêu Kỳ cũng đã từng chịu nhiều đau khổ. Sống dưới sự nghiêm khắc của cô cô quản sự là những tháng ngày mà hắn không
thể quên. Làm sao lại dám để cho con mình chịu đựng những khổ sở kia
chứ.
Đừng nói là Dục Thánh, ngay cả Ngọc Trân, hắn cũng chưa từng an bài quản sự cô cô cho bé. Lần trước mặc dù công chúa không biết lớn nhỏ chống đối hắn, rốt cục hắn cũng chưa hỏi tội quý phi, thậm chí
cung nhân bên cạnh khích bác cũng chưa xử trí vì sợ làm Ngọc Trân sợ
hãi.
Thái hậu muốn nhúng tay vào chuyện của Dục Thánh, hắn nhất quyết không cho phép!
Không khí trong đại điện yên tĩnh như bị ngưng đọng lại, quý phi muốn nói
điều gì nhưng nghĩ tới mình cũng có công chúa, lời vừa định nói lại nuốt trở vào.
Tình thế này, trừ quý phi, cũng chỉ có hoàng hậu
mới có thể cứu vãn. Nàng ta bước lên một bước, giả bộ nhìn Dục Thánh một cái, "Đứa bé chắc mệt lắm rồi, chỉ chốc lát đã ngủ rồi kìa. Hoàng
thượng mau đưa hoàng tử về đi. Chỗ này còn có thần thiếp chủ trì, người
không cần lo lắng. Thái hậu nương nương cũng chỉ là quan tâm Đại hoàng
tử mà thôi, ai làm tổ mẫu cũng đều như vậy."
Vẻ mặt Hoàng đế và thái hậu đều hòa hoãn hơn một chút, Tiêu Kỳ liền bế Dục Thánh sải bước rời đi.