Trong Hợp Nghi Điện
im ắng, tựa như ánh bình minh trước bóng đêm vậy. Bóng đêm yên tĩnh, tối đen như đè nặng trong lòng Tự Cẩm khiến không thở nổi.
Trong màn ấm áp, Dục Thánh đang ngủ say. Tiểu tử sắp nghênh đón lễ tròn một
tuổi, lại phải chịu cấm túc với mẫu phi trong điện này, dưới bốn góc
trời.
Ánh sáng xuyên qua màn thành vầng sáng mông lung, Tự
Cẩm nghiêng người nằm trên giường, ngắm con trai cười trong giấc mộng,
miệng cũng bất giác nở nụ cười theo.
Đường nét trên khuôn
mặt con trai giống như mô hình khắc ra từ Tiêu Kỳ, hồi đầu cũng có chút
bóng dáng của nàng. Bây giờ lớn lên lại không nhìn thấy nữa. Gien quả
thật rất thần kỳ, tay Tự Cẩm rờ nhẹ lên mặt con trai, rồi cúi xuống hôn
một cái.
Lại nằm xuống một lần nữa, trong đầu Tự Cẩm không
khỏi lại suy nghĩ chuyện lần này. Rõ ràng âm mưu nhằm vào nàng như thế,
khẳng định không phải là một người có thể bày ra cục diện này trong
khoảng thời gian ngắn.
Đầu tiên phải làm cho cung nữ thô sử
bên cạnh mình mắc bệnh nặng, sau đó thông qua Nội Đình Phủ phái người
nằm vùng, để bọn họ hãm hại mình. Chỉ hai điểm này là có thể nhìn ra
được, trong Hợp Nghi Điện và Nội Đình Phủ đều có người của đối phương ẩn núp. Không bắt được người này, Tự Cẩm biết rõ sau này tai hoạ ngầm đó
còn gây nguy hiểm trí mạng nữa.
Bên Nội Đình Phủ nàng chưa
quen thuộc, hẳn Hoàng hậu nương nương sẽ đi thăm dò. Nhưng trong Hợp
Nghi Điện này, là đám người nàng mang đến xảy ra vấn đề hay là cung nhân vẫn ở Hợp Nghi Điện có vấn đề đây.
Khương cô cô có thủ
đoạn, chuyện này giao cho cô ta Tự Cẩm vẫn rất yên tâm. Nàng lại có
khuynh hướng cung nhân của Hợp Nghi Điện xảy ra vấn đề. Dù sao cung nhân của Di Cùng hiên mấy năm nay cũng không có xảy ra chuyện gì. Dưới sự
quản lý gắt gao của Vân Thường và Trần Đức An, rất khó sẽ có người giấu
giếm được chân tướng mà không bị lộ trong mấy năm nay.
Như
vậy nếu là người hầu trong Hợp Nghi Điện thì xuất phát từ đâu? Là những
người cũ đã lưu lại hay là người mới do Nội Đình Phủ đưa vào? Trong đầu
Tự Cẩm xâu chuỗi những sự kiện lại, lọc dần từng chuyện, cuối cùng cũng
chỉ có thể suy đoán ra đáp án như vậy.
Trừ điểm này, ai đã giết hại Đậu Phương Nghi? Thái hậu? Quý phi? Kiều Linh Di? Hay còn là một người khác?
Lợi dụng Đậu Phương Nghi chết dẫn dắt ra chuyện Tần Tự Xuyên, như vậy người có thể biết chuyện Tần Tự Xuyên, trong lòng Tự Cẩm kỳ thật đã có định
luận. Trừ Tô gia Khúc Châu thì cũng sẽ không có ai trong thời gian ngắn
như vậy mà tra ra chuyện này được.
Sau khi Tô gia Khúc Châu
vào kinh thì có quan hệ khá gần gũi với người nhà Quý phi. Có điều trong cung này chỉ dựa vào thủ đoạn của Quý phi thì cũng không có khả năng có thể một lần hành động bày ra bố cục tinh vi thế này. Dù sao còn có
hoàng hậu ở đây. Có thể giấu diếm được tai mắt của hoàng hậu, dưới tình
huống thần không biết quỷ không hay đắc thủ, chỉ sợ thái hậu cũng có một phần công lao.
Quý phi liên thủ với thái hậu?
Như vậy bọn họ đã phân chia lợi ích như thế nào để đạt thành liên minh đây? Duới tình huống như thế, mặc dù quý phi trong cung đứng sau hoàng hậu,
nhưng vài năm nay mình liên tục độc chiếm sủng ái, kỳ thật quý phi đã
sớm không được thịnh sủng rồi. Chỉ có Ngọc Trân công chúa ở bên người,
miễn cưỡng cũng chỉ cao hơn mọi người một cái đầu.
Bên chỗ Thái hậu kia, chỉ sợ là vì Kiều Linh Di lót đường.
Nghĩ tới đây, Tự Cẩm không khỏi lại nghĩ tới chuyện ban ngày ở Phượng Hoàn
Cung. Kỳ thật lúc đó nàng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ nghĩ dù cho mình bị bọn họ đạp xuống, cũng tuyệt đối không thể để cho Kiều
Linh Di bò lên. Cho nên khi đó bao nhiêu lửa đạn của nàng đều luôn luôn
nhắm ngay Kiều Linh Di.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hóa ra
lại có may mắn bất ngờ chó ngáp phải ruồi. Giờ Kiều Linh Di bị mình dán
danh hiệu con gái tội thần và mưu toan chiếm quyền hậu cung, trong
khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ không dám đơn giản có bất kỳ hành động gì. Dù sao, bao nhiêu người đang nhìn nàng ta chằm chằm, nhất cử nhất động
cũng khó làm người khác không nghĩ tới danh hiệu này, nhất là Hoàng hậu
nương nương.
Hoàng hậu nương nương không tranh thánh sủng,
coi trọng nhất chính là danh phận hoàng hậu và quyền lợi. Ngươi muốn
ngấp nghé hai thứ này trong tay nàng ta ư, quả thực chính là tự tìm
đường chết. Cho nên, hôm nay hoàng hậu mạnh mẽ đối chọi Thái hậu, trừ lý do bên ngoài bảo vệ mình thì chắc là cũng sợ lý do sâu xa bên trong là
thái hậu cường thế nâng đỡ Kiều Linh Di.
Nhưng cho dù như thế nào, Tự Cẩm thiếu ân tình của hoàng hậu.
Không cần nói Hoàng hậu nương nương, ngay cả Tự Cẩm làm việc cũng là tìm lợi
tránh hung. Như vậy, nếu như Đậu Phương Nghi chết là mấy phương thế lực
hợp tác tạo bi kịch, vậy thì vì cái gì mà nhắm ngay Đậu Phương Nghi chứ?
Là vì Đậu Phương Nghi có qua lại với bản thân, hay là... Đậu Phương Nghi biết rõ cái gì?
Vụ ở Trường Nhạc Cung, đèn cung đình rơi xuống, Đậu Phương Nghi giấu giếm
chân tướng. Bây giờ lại bị người mưu hại tính mạng, có phải hay không
đại biểu cho việc nàng ta đã thật sự phát hiện bí mật gì, người khác
liền dùng kế một viên đá ném hai con chim, vừa có thể bịt miệng, lại vừa đạp mình một cú.
Trừ những chuyện này, Tự Cẩm lại nghĩ tới
Tiêu Kỳ. Nghĩ tới hắn đầu óc liền giống như đá tảng, muốn chuyển cũng
không động được.
Giờ khắc này, hắn đang làm gì?
Ban ngày ở Phượng Hoàn Cung, ngoài mặt Tiêu Kỳ không nhúng tay vào những
tranh chấp đọ sức kia. Kỳ thật trong lòng Tự Cẩm biết rõ, hắn để cho
Hoàng hậu nương nương điều tra thêm chuyện này, vẫn là chừa lại đường
thoát cho chính mình.
Nhưng... dưới tình thế trước mắt, cái
chết của Đậu Phương Nghi, cùng với chuyện xưa của Tần Tự Xuyên, giữa hai người khó tránh khỏi có một vết rạn, tạo nên khoảng cách.
Đậu Phương Nghi chết, xử sự lạnh lùng của Tiêu Kỳ khiến Tự Cẩm ngoại trừ
thương tâm thì còn có cảm giác sợ hãi, không cảm thấy an toàn. Nàng ngồi giữa hậu cung lạnh như băng, không tránh khỏi cảm giác thê lương một
con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Hôm nay là Đậu Phương Nghi, ngày khác có khi nào là chính mình hay không?
Nếu mình cũng có kết cục giống như Đậu Phương Nghi, khi đó không biết Tiêu
Kỳ có coi như một chuyện bình thường trong cung, chẳng qua chỉ là một
người chết mà thôi.
Được làm vua thua làm giặc, người chết bất lực, gieo gió gặt bão.
Tự Cẩm nhịn không được mà nghĩ, nhịn không được liền sợ hãi. Dù sao ở
trong hậu cung này, tất cả vinh quang của nữ nhân đều xuất phát từ một
nam nhân, không có bất kỳ cảm giác an toàn, không có bất kỳ ấm áp nào.
Làm người mà phải đi dựa vào một nam nhân để sống, ở trong hoàn cảnh như
vậy, nhất cử nhất động của hắn, bất luận tư tưởng hành động gì cũng sẽ
coi là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Quan điểm của hai người không hợp.
Hôn nhân, sự nghiệp, nhân sinh quan có quá nhiều bất đồng. Tự Cẩm lại không có biện pháp nào, chỉ có thể áp chế mình, khuất phục trong hoàn cảnh
này.
Cho nên, Tiêu Kỳ lạnh lùng đối mặt với cung đấu, sau đó là vô cảm với cái chết mới có thể làm cho nàng cảm thấy bất lực và sợ
hãi đến tận xương tủy.
Không ai có thể hiểu, người không tự
mình trong hoàn cảnh đó mà không cảm động lây. Người chưa từng chịu sống cuộc đời xiềng xích trói buộc sẽ không hiểu cảm giác đó. Cảm giác sinh
mạng, vinh quang đều phụ thuộc vào một người, quả thực là rất tệ.
Không chờ tâm trạng bình phục lại, không đợi nàng tự thôi miên mình lần nữa,
ngươi phải nhẫn nại. Chỗ này là vương triều tư tưởng phong kiến thống
trị, ở trong này ngươi không có cách nào thoát ra khỏi vũng bùn. Chuyện
của Tần Tự Xuyên vỡ lở không hề báo trước, trở tay không kịp.
Lại đúng lúc sau khi hai người vừa tranh cãi, giống như một cánh cửa đóng chặt.
Tự Cẩm thật sự cảm thấy vận khí nàng quá tệ, không có gì bết bát hơn so với cái này nữa.
Một đêm liên tục trở mình trằn trọc, Tự Cẩm không thể nào ngủ được. Sáng
sớm ngày hôm sau thức dậy, hai con mắt thâm quầng, sau đó lại bị Dục
Thánh cũng vừa thức bò lên người, nhìn hai con mắt thầm quâng của nàng
giống như phát hiện trò chơi hay, cứ nhìn mãi không chớp mắt.
Tự Cẩm: ...
Sau khi rửa mặt thay quần áo, Tự Cẩm thoa một lớp phấn lên để che giấu bớt
sự mệt mỏi của mình. Để con trai chơi trên giường với mấy món đồ chơi bé vẫn thích, gọi Khương cô cô vào hỏi thăm sự tình tiến triển thế nào,
quả nhiên Tự Cẩm suy đoán không sai lắm. Chính là người trong Hợp Nghi
Điện xảy ra vấn đề.
"Nương nương, vậy phải xử lý người này
như thế nào?" Khương cô cô hạ giọng hỏi, "Giờ đã âm thầm giám sát, cũng
không dám đả thảo kinh xà."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Ngươi làm
vậy là đúng, chuyện này ngươi kêu cung nhân Triệu ca đi Phượng Hoàn Cung một chuyến, báo tin tức cho Đồng cô cô, Hoàng hậu nương nương tự nhiên
sẽ biết phải xử trí như thế nào."
Bây giờ hoàng hậu xử lý mọi việc, Tự Cẩm cũng không thể duỗi tay, cũng không có ý định duỗi tay làm gì.
Khương cô cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nương nương nghĩ như vậy đúng lắm, chỉ sợ nương nương tức lên không quan tâm ngó ngàng. Đó mới là hành động muốn
chết.
"Nô tỳ biết rồi." Khương cô cô vội vàng cáo lui ra
ngoài, phải làm sớm không nên chậm trễ, chỉ sợ lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Phượng Hoàn Cung hành động rất nhanh. Tin tức đưa qua chưa tới nửa canh giờ, Đồng cô cô đã tự mình mang người đến, ngoài mặt
là cố ý tới thăm hỏi Đại hoàng tử và Tự Cẩm, cười nói hoàng hậu phân
phó, để Hi Phi nương nương nghỉ ngơi thật tốt.
Tự Cẩm biểu
đạt cảm tạ đối với hoàng hậu, để Đồng cô cô trói người, nhét giẻ vào
miệng, lặng lẽ mang đi. Hướng đi cũng không phải là Phượng Hoàn Cung.
Trong lòng Tự Cẩm liền hiểu được vài phần, hoàng hậu quả nhiên là hoàng
hậu.