Hai người ở chung nhiều năm như thế, Tự Cẩm lần đầu tiên nảy sinh cảm
giác xa lạ với Tiêu Kỳ. Nàng không biết rõ ai đúng ai sai, chỉ đột nhiên có ảo giác, có phải hay không nếu như lúc trước nàng không xuyên tới
nơi này, thì đối với Tiêu Kỳ mà nói nguyên chủ chết cũng chẳng qua là
thái độ như bây giờ, một người không nhiều liên quan mà thôi.
Không thể không nói, Tự Cẩm đã đoán đúng. Kiếp trước, sau khi Tiêu Kỳ biết rõ chuyện này cũng chỉ lạnh nhạt bày tỏ mình đã biết. Một nữ nhân hắn chưa quen thuộc, ngay cả ấn tượng mơ hồ cũng không có thì có quan hệ gì với
hắn chứ?
Nam nhân và nữ nhân khác nhau, nữ nhân thiên về cảm tính, mà nam nhân thiên về lý tính.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng buồn cực kỳ. Tiêu Kỳ thấy nàng vậy cũng
không thể hiểu nổi. Chẳng qua là một người nàng hơi có chút quan hệ với
nàng chết mà thôi. Vậy mà vì một người như vậy phát sinh tranh chấp với
hắn, không sợ tổn thương tình cảm hai bên sao?
"Hi Ngôn Thanh."
Tự Cẩm nhìn hắn, biết rõ bây giờ tâm trạng mình rất tệ, liền nói: "Thiếp
không muốn cùng Hoàng thượng tranh cãi việc này." Quan điểm của hai
người cách xa nhau cả ngàn năm đó, "Thiếp muốn yên lặng một chút có được không?"
Cho nên, đây là đuổi hắn đi sao?
Tiêu Kỳ hơi nhếch môi, lần đầu tiên, bởi vì người ngoài, nàng muốn đuổi hắn đi!
"Được." Tiêu Kỳ để lại một chữ này, sau đó xoay người đi.
Đậu Phương Nghi chết, chỉ cần hoàng hậu tra ra hung phạm, trả cho nàng ta
công đạo, sau đó mình đương nhiên sẽ đền bù cho người nhà của nàng ta.
Kể từ khi hắn đăng vị tới nay, trong hậu cung này tỷ lệ tần phi chết đã
giảm xuống mức thấp nhất. Tiêu Kỳ vẫn cho rằng mình cũng đã rất nhân từ, chưa bao giờ đơn giản giận chó đánh mèo xử tử bất cứ người nào.
Nhưng rất rõ ràng, trong ánh mắt của Tự Cẩm, mình vẫn là người lãnh khốc vô tình.
Trở lại Sùng Minh Điện, dưới cơn nóng giận Tiêu Kỳ vung tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất. Đứng ngoài cửa Quản Trường An bị dọa đến nỗi mặt
trắng bệch. Rất ít khi gặp Hoàng thực tức giận đến cỡ này.
Trong lòng phát run, cũng không dám đi vào thu thập, chỉ ngóng trông giờ phút này Hoàng thượng đừng có nhớ tới hắn ta.
Chao ôi, đại khái lại là Hi Phi nương nương làm Hoàng thượng mất hứng rồi.
Mà sau khi Tiêu Kỳ rời đi, Tự Cẩm ngồi ở đó rất lâu cũng không hồi phục
tinh thần. Nàng có thể ngăn được mình nhưng không thể ép nó xuống. Kể từ lần trước biết chuyện Tần Tự Xuyên mất tích, ý thức của nguyên chủ nhảy ra quấy rối, tính cách của nàng hình như càng ngày càng khó khống chế.
Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ nói có đạo lý, đây là thói quen của con người sống
trong cung đình. Nhưng nàng … nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận
được. Lần đầu tiên bị thương ở Trường Nhạc Cung, lúc đó Đậu Phương Nghi
giấu giếm vài manh mối. Nhưng sau này hiểu ra, Tự Cẩm cũng biết nàng ta
là người nhút nhát cho nên cũng không hề trách.
Về sau, tiếp xúc nhiều, qua lại nhiều, kỳ thật vẫn có vài phần tình cảm.
Một người quen biết nàng chết đi, Tự Cẩm không cảm thấy đồng cảm được với
Tiêu Kỳ. Kỳ thật nàng sợ hãi sự tàn khốc lạnh lẽo của hậu cung. Hôm nay
là Đậu Phương Nghi, có phải hay không một ngày kia sẽ đến phiên nàng?
Huống chi, lúc nàng tỉnh dậy, nguyên chủ đã chết qua một lần.
Có lẽ chỉ cần nghĩ đến thì cái chết ở không xa đâu đó đang thèm thuồng
chăm chú nhìn ngươi, có lẽ sau khi mình chết Tiêu Kỳ cũng có thái độ như vậy...
Cả người Tự Cẩm phát lạnh.
Đậu Phương
Nghi chết trước tết trung thu mấy ngày, không thể nghi ngờ đã làm cho
tết Trung thu và sinh nhật Đại hoàng tử đều nhuốm màu u ám. Tất cả mọi
người trong Ngưng Thúy các đều bị Hoàng hậu nương nương tra hỏi một lần. Ngay cả Tề Vinh Hoa cũng phải thuật lại chuyện hôm đó ít nhất ba lần.
Ngay trong lúc tình hình không có gì tiến triển, đột nhiên có một cung
nhân không chịu nổi áp lực khai báo.
Mà lời khai của cung nhân kia đủ để khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Cô ta nói, từng thấy cung nhân bên cạnh Hi Phi đến đây âm thầm lặng lẽ gặp qua Đậu Phương Nghi. Theo sự miêu tả cụ thể của cung nhân kia, người
kia xác thực là cung nữ bên cạnh Hi Phi.
Tự Cẩm bị người dẫn đi Phượng Hoàn Cung, khi nghe được tin tức này cực kỳ sửng sốt. Mà tên
cung nữ chỉ ra và xác nhận kia, kỳ thật nàng không hề biết rõ, chỉ là
một cung nữ thô sử trong Hợp Nghi Điện.
Chính cung nữ này một mực chắc chắn, là Hi Phi sai cô ta giết Đậu Phương Nghi.
Mà động cơ sai sử giết người là trong lúc vô tình Đậu Phương Nghi nắm được bí mật của Hi Phi. Trước khi Hi Phi tiến cung đã từng đính hôn ước với
thanh mai trúc mã!
Nàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, chuyện của Tần Tự Xuyên bị vạch trần, lại là giẫm nát trên thi thể của Đậu Phương Nghi.
Đậu Phương Nghi chết, không thể nghi ngờ tăng thêm hoài nghi của mọi người
đối với chuyện này. Bởi vì trừ lý do bên ngoài này, không có ai sẽ nghĩ
tới Hi Phi vì sao lại giết một người không hề có ân oán với mình.
Trong Phượng Hoàn Cung, ngồi ở trên thượng vị là Hoàng hậu và Tiêu Kỳ, bên
cạnh đám người Quý phi, Hiền phi, Mai Phi, Khúc phi đều đang ngồi. Tự
Cẩm đứng ở giữa cung điện to lớn này, lần đầu tiên phát hiện thì ra bão
táp sau bình yên còn đáng sợ chết người hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
"Hi Phi, muội có muốn giải thích gì không?" Hoàng hậu cũng không nghĩ tới sự tình lại chuyển biến đột ngột đến mức này. Hôm
nay Quý phi mang nhiều người như thế đến Phượng Hoàn Cung, lại còn sai
người thông báo cho Hoàng thượng, kỳ thật đang đợi giờ phút này đây.
Khó trách, Quý phi yên lặng lâu thế này cũng không sốt ruột.
Tự Cẩm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ. Đôi mắt kia quá bình
thản, không chút gợn sóng khiến bao nhiêu lời Tự Cẩm muốn nói đều nuốt
trở vào.
Cúi đầu xuống, Tự Cẩm nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thật sự là buồn cười, hai ngày trước nàng còn nghĩ tới, nếu như nàng
chết, có phải Tiêu Kỳ cũng sẽ bình thản giống như đối với Đậu Phương
Nghi hay không. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại gặp phải chuyện còn kinh khủng hơn.
Cái hố này đào đúng thật là sâu đây.
Không hề báo trước, lấy cái chết của Đậu Phương Nghi để hãm hại nàng, người
đứng sau lưng cũng thật sự là nhọc lòng mất công quá.
Chọn
người như Đậu Phương Nghi là cực kỳ phù hợp. Bởi vì nàng ta từng có qua
lại với mình, tần số tiếp xúc cũng cao hơn người khác, còn có Tề Vinh
Hoa làm chứng. Tóm lại, Đậu Phương Nghi thật sự là người có thể phát
hiện bí mật của nàng.
Bây giờ lại lấy lời khai của cung nhân bên Ngưng Thúy các và cung nhân bên nàng, cứ thế vu oan hãm hại nàng,
thật là muốn phân biệt rõ cũng khá khó khăn.
Nhưng mấy thứ
này đều không phải là điều Tự Cẩm e ngại. Trong tình thế khó khăn nguy
hiểm thế nào nàng cũng có thể chứng minh mình trong sạch. Nhưng ánh mắt
Tiêu Kỳ, làm cho nàng cảm thấy trong lòng chua xót không thể nói.
Ánh mắt bình tĩnh như vậy, thật giống như hắn và nàng là người không có liên quan gì vậy.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có chuyện muốn nói. Thứ nhất, nếu như thần thiếp muốn giết người, làm sao lại đi sai một cung nhân chỉ làm
việc vặt bên cạnh. Cơ bản cô ta đâu thể tin cậy được, nếu quả thật muốn
giết người, thiếp nghĩ Vân Thường Kim Chức Ngọc Tú ai cũng đều đáng tin
cậy hơn. Thứ hai, thần thiếp yêu cầu điều tra kỹ cung nữ của Ngưng Thúy
các và cung nữ thô sử của Di Cùng hiên kia. Thần thiếp nghĩ mình đều
không quen biết hai người này mà lại đột nhiên chỉ chứng thần thiếp có
hiềm nghi giết người, như vậy không thể không hoài nghi sự chân thật của việc này. Thứ ba, còn về chuyện hôn ước, hôn ước giữa thiếp và Tần Tự
Xuyên đã sớm hủy bỏ nhiều năm, nam cưới vợ nữ lấy chồng đều không liên
can đến nhau. Thiếp không hiểu việc đứng đắn hủy bỏ hôn ước cũng có thể
gặp ở rất nhiều người, vậy tại sao thiếp phải giết người diệt khẩu." Tự
Cẩm nói xong lời này, không thèm nhìn Tiêu Kỳ một cái nào nữa. Kỳ thật
nàng tự mình đã biết, một khi việc hôn ước này được phơi bày thì tình
cảm giữa nàng và Tiêu Kỳ liền có vết rạn.
Hắn cực chán ghét
bị người khác lừa gạt, mà nàng từ đầu đến cuối cũng không hề nhắc qua
chuyện này. Nhất là, Tiêu Kỳ còn từng mấy lần nhắc đến tên Tần Tự Xuyên
trước mặt nàng. Quả nhiên, cuộc sống của nàng trôi qua quá thông thuận
an lành, cho nên lão thiên gia nhìn không vừa mắt sao?
"Tất
cả tú nữ dự tuyển, toàn bộ đều yêu cầu gia thế bản thân trong sạch. Hi
Phi từng có quá hôn ước, rất hiển nhiên cũng không phù hợp với điều kiện này, không biết rõ lúc trước như thế nào dự tuyển đây?" Quý phi khẽ
chau mày, tựa hồ là không thể nào giải thích được."Bây giờ, thật là
khiến người ta hoài nghi, lúc trước quan viên Khúc Châu làm việc thế
nào. Đưa một nữ nhân từng có hôn ước vào cung, quả thực là khinh nhờn uy nghiêm Hoàng gia."
Quý phi quá hiểu rõ sự kiêu ngạo của
Hoàng thượng. Đối mặt với chuyện thế này, hắn tuyệt đối không chịu được. Nhất là Tần Tự Xuyên kia còn là hạ thần được Hoàng thượng tín nhiệm
trọng dụng.
Một người là nữ nhân Hoàng thượng thích nhất.
Một người là hạ thần Hoàng thượng tin dùng.
Hai người kia còn là thanh mai trúc mã, còn từng có qua hôn ước.
Bất kỳ một nam nhân nào, gặp gỡ phải chuyện như vậy cũng sẽ không thể coi như chưa từng xảy ra được.
"Khó trách, nghe nói lần này tiêu diệt hải tặc, Tần đại nhân có nhiều hiệp
trợ đối với Tô thống lĩnh, thì ra còn có nguyên nhân này ở bên trong."
Lý Chiêu Nghi che môi kinh ngạc nói.
"Kiếp này làm gì có chuyện không duyên không cớ đối xử tốt, quả nhiên đều có nguyên do." Quý phi than nhẹ một tiếng.
"Chỉ là đáng thương Đậu Phương Nghi, ngay cả tính mạng cũng không giữ được,
Hi Phi lòng dạ độc ác như thế, thật là khiến người ta sợ hết hồn." Lý
Chiêu Nghi lại nói.
Tự Cẩm cũng không để ý tới quý phi và Lý Chiêu Nghi, chỉ là nhịn không được nhìn Tiêu Kỳ một cái, lại chỉ thấy
hắn không đếm xỉa đến ánh mắt của mình.
Trong lòng khổ sở
cười một tiếng, Tự Cẩm đột nhiên cảm giác được, có lẽ bao nhiêu may mắn
của mình từ khi xuyên việt tới nay đều dùng hết rồi. Nhưng đơn giản là
nàng không thể ngã xuống, sau lưng nàng còn có Tô gia, còn có con trai,
nàng không thể bởi vì chuyện của bản thân mà kéo theo cả người nhà chịu
tội.
Đối điện với ánh nhìn đắc ý đầy khiêu khích của quý
phi, Tự Cẩm bình thản nhìn sang chỗ khác, nói với hoàng hậu: "Còn mong
nương nương điều tra kỹ, trả lại trong sạch cho thần thiếp."
Hoàng hậu do dự nhìn thoáng qua Hoàng thượng, vừa đang định nói thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói, "Thái hậu nương nương giá lâm!"
Trong nháy mắt vẻ mặt Hoàng hậu sầm xuống, nhíu mày nhìn về phía quý phi, mím môi không vui.
Mà Quý phi, chỉ cười cười nhìn thẳng hoàng hậu, không sợ chút nào.