Bành Minh Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, "Muội muội cầu cũng không được đấy."
"Muội đi từ đâu đến vậy?" Hai người vừa nói vừa đi tới trước, Vương Tịnh Uẩn
nhìn phía Bành Minh Vi vừa đi tới, hình như là bên Tố Vân Điện, trong
lòng không khỏi nhắc một tiếng."Ngày hôm nay là ngày tốt để đi dạo, trời trong gió mát, tinh thần cũng thoải mái dễ chịu."
"Kiều tỷ tỷ
bảo muội sang nói chuyện với tỷ ấy, muội mời từ bên đó về." Bành Minh Vi khẽ nói, "Đúng vậy, tiết trời hôm nay thật sự thoải mái."
Quả
nhiên là từ chỗ Kiều Linh Di về. Trên mặt Vương Tịnh Uẩn không biểu lộ
chút gì, nhìn Bành Minh Vi nói: "Chỗ ta mới làm trà hoa quế, vừa vặn gặp muội giúp ta nếm thử hương vị. Trước đó mấy ngày nghe người ta nói
Hoàng hậu nương nương thích trà này, sau này chúng ta tặng cho nương
nương một ít đi."
Bành Minh Vi sững sờ, lập tức vô ý thức nhìn
Vương Tịnh Uẩn một cái, đây là cơ hội lộ diện trước mặt hoàng hậu nương
nương, tại sao nàng ta phải lôi kéo theo mình chứ?
Trong lòng
nghĩ không ra, ngoài miệng lại nói: "Muội vốn là người thô kệch, sợ là
cũng không giúp được gì. Ngược lại nghe nói Lý tài tử rất tinh thông với mấy cái này, Vương tỷ tỷ có thể tham khảo vài lời của Lý tài tử."
Đây là là vòng vèo tìm cớ từ chối mình, Vương Tịnh Uẩn tựa như không nghe
thấy, cười lắc lắc đầu, "Chỉ có mấy thứ vặt vãnh, cần gì phiền đến nàng
ta. Hiếm khi có ngày đẹp trời như thế, nếu đã gặp nhau thì tới chỗ ta
uống một chén trà đi."
Bành Minh Vi không tiện cự tuyệt liền theo Vương quý nhân về điện của nàng ta. Bởi vì nàng ta có vị phần cao nhất
sau Kiều Tiểu Nghi, do đó cũng có một điện nhỏ của riêng mình. Việc
không lớn lắm, có bốn phòng chính nằm hai hướng nam và bắc, trong sân
đang mùa hoa nở, hương thơm dìu dịu cả điện.
Nhìn kết cấu điện,
Bành Minh Vi cảm thấy hơi quen thuộc, cẩn thận ngẫm lại trong lòng bừng
tỉnh hiểu ra. Năm ngoái, nàng ta từng có lúc vô tình đi qua Di Cùng
hiên, phát hiện Di Cùng hiên cũng có kết cấu thế này.
Nghĩ đến
đó, Bành Minh Vi rất là hối hận đi theo Vương Tịnh Uẩn tới đây, chỉ đành giữ vững tinh thần cẩn thận ứng phó. Không biết rõ nàng ta vô tình gặp
gỡ mình hay là sớm đã ở chỗ đó chờ. Chính mình vẫn quá sơ suất, trong
lòng Bành Minh Vi hơi ảo não.
Nhưng dù sao Vương quý nhân cũng
chỉ có thể hỏi thăm về Kiều Linh Di. Trong Tết Trung thu này không ai hy vọng đối phương danh tiếng nổi bật áp chế lên đầu mình. Dù nàng không
có ý định làm cái gì nhưng vẫn bị cuốn vào, cảm giác này thật sự là
không dễ chịu.
Lý Uẩn Tú nghe nói Vương quý nhân mời Bành nương
tử đi uống trà, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không biểu lộ chút
cảm xúc nào, ánh mắt nhìn ta ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp lạnh
nhạt, khiến cung nhân đứng bên cạnh cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.
Tiểu chủ của bọn họ cũng rất xinh đẹp, kỳ thật chẳng hề thua kém so với Hi
Phi nương nương. Nhưng vì sao Hoàng thượng lại không nhìn tới chứ?
Nếu tiểu chủ được sủng ái, mấy cung nhân bọn họ cũng có thể đi theo một
bước lên trời. Nghĩ lại Vân Thường và Trần Đức An của Di Cùng hiên, lúc
trước bị phân đến chỗ Hi Phi nương nương, không biết bao nhiêu người
giễu cợt bọn họ, nhưng bây giờ thì sao?
Đậu Phương Nghi nhìn Tề
Vinh Hoa một cái, hạ giọng nói: "Có muốn thông báo một tiếng với Hi Phi
nương nương hay không?" Trong lòng nàng ta cũng hơi bận tâm, luôn cảm
thấy có cảm giác xấu gì đó. Là người tiến cung nhiều năm như thế, Đậu
Phương Nghi sớm đã chết hết suy nghĩ tranh thủ tình cảm. Lúc không có Hi Phi, Hoàng thượng cũng không thích nàng ta. Bây giờ có Hi Phi, ngay cả
Quý phi còn phải nhường một bước, nàng ta có thể oán hận cái gì. Huống
chi, đi theo Tề Vinh Hoa và Hi Phi, cuộc sống của nàng ta thật sự đã khá hơn nhiều, các cung nhân đối với các nàng đều rất hòa nhã.
Tề
Vinh Hoa lắc lắc đầu, "Đâu cần chúng ta nói cái gì, trong lòng nương
nương nhất định đều biết. Mấy người này chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi
nhép mà thôi, trừ phi..." Trừ phi mấy người kia có bản lĩnh khiến cho
người khác ngưỡng mộ, nếu không trong mắt Hoàng thượng sẽ không thấy
người khác.
Mặc dù nàng ta không biết rõ Hi Phi làm như thế nào
để lấy được niềm vui của Hoàng thượng nhưng nàng ta biết rõ trong hậu
cung này cũng chỉ có một mình Hi Phi mà thôi.
"Muội vẫn hơi lo lắng."
"Lá gan muội vẫn quá nhỏ."
"Bây giờ muội chẳng cầu điều gì, chỉ mong mình trong cung bình an, đừng gây
thêm phiền toái cho người nhà." Nàng ta không thể cho nhà vẻ vang, cũng
chỉ ngóng trông người nhà an ổn. Nàng ta cũng chỉ có thể làm đến vậy
thôi.
Tề Vinh Hoa vỗ vỗ tay Đậu Phương Nghi, "Bây giờ không phải rất
tốt sao, cứ thế này là được rồi, đừng lo lắng như vậy, không có việc gì
đâu."
Đậu Phương Nghi gật gật đầu, cố nặn ra vẻ tươi cười với Tề Vinh Hoa, sau đó mới nói: "Muội... muội biết rồi."
Tề Vinh Hoa nhíu mày, hình như Đậu Phương Nghi có lời gì muốn nói, nhưng
nhìn bộ dáng của nàng ta lại không muốn nói. Suy nghĩ một chút Tề Vinh
Hoa vẫn không truy vấn. Nàng ta vốn quá nhút nhát sợ mình mà truy vấn,
lại khiến nàng ta càng sợ, đành chờ qua ngày sau mới hỏi đi.
Đậu
Phương Nghi cũng không ngồi lâu, liền đứng dậy cáo từ, lúc nàng ta đi
trời sáng choang, ráng mây rơi đầy một góc trời, dường như cả hoàng cung đều bị nhiễm hào quang màu đỏ.
Nhìn cảnh trời đó, trong lòng Tề Vinh Hoa bất giác giật mình, đột nhiên cũng dâng lên một dự cảm lo lắng khó tả.
Bóng đêm từ từ lan tràn, Tự Cẩm đang chơi chọn đồ với con trai. Nàng nghĩ
tới Hoàng hậu nương nương nói đúng, cũng không thể thật sự để tiểu tử
chọn trúng hộp bột phấn son, không thể để người khác cười đến rụng răng
được. Do đó, trên giường xếp các loại đồ vật, hộp bột phấn son …, đủ các loại, đủ tính chất, chỉ cần tiểu tử giơ tay lấy thì Tự Cẩm liền lấy lại thứ đó, sau đó nghiêm trang nói cho bé biết, không được phép lấy!
Tiểu tử tính tình rất tốt, bị mẫu phi lấy đi cái hộp rất nhiều nhưng cũng
không khóc la, chỉ đặt mông ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn mẫu phi.
Một hồi lâu tựa hồ suy nghĩ cẩn thận gì đó, tiểu tử cầm nốt hộp bột son
phấn còn lại ở trên giường, sau đó nhét vào lòng mẫu phi.
Lúc
Tiêu Kỳ đi vào thì nhìn thấy khung cảnh như vậy, thấy con trai vỗ tay
cười khoái chí, còn Hi Ngôn Thanh đầy bất đắc dĩ ngắm con trai. Nhìn
thấy hắn vào, nàng không thể chờ đợi được nói: "Con trai Hoàng thượng
quá xấu, thiếp không cho con chọn cái hộp, sợ đến ngày chọn đồ vật đoán
tương lai sẽ mất mặt nên mới dạy nó không được phép lấy những vật này.
Người nhìn xem, tiểu tử lấy nhét hết vào tay thiếp, thế này … thiếp làm
sao dạy bảo con đây?"
Tiêu Kỳ nghe chuyện đã xảy ra, bất đắc dĩ
cười với Tự Cẩm, "Đúng rồi, để cho nàng còn gì. Có lẽ tiểu tử nghĩ nàng
muốn lấy những thứ này nên đều tặng hết cho nàng thôi. Con ta sao lại cứ làm cho người ta thích thế chứ, giống y như phụ hoàng của nó, biết rõ
đưa đồ tốt lấy niềm vui cho nàng."
Chuyện như vậy mà cũng hóa thành kỹ năng tán gái được sao?
Tự Cẩm ôm một đống hộp phấn son, chỉ có thể dở khóc dở cười, nhìn vào ánh
mắt sáng rỡ của con trai lại cảm giác mình hạnh phúc tràn đầy nữa chứ.
Tiêu Kỳ bế con trai nâng lên mấy cái, hai cha con lại bắt đầu chơi trò tung
hứng lên cao cả trăm lần không biết chán. Tự Cẩm dọn lại hết những chiếc hộp kia. Nàng phải từ từ dùng, đều là con trai đưa cho nàng mà!
Lúc Khương cô cô vội vã vào thì nghe được một phòng tiếng cười, hơi dừng
chân một chút nhưng vẫn đi đến, quỳ gối hành lễ, khẽ nói: "Khởi bẩm
Hoàng thượng, nương nương, Đồng cô cô bên Hoàng hậu nương nương tới."
"Mời vào đây." Tự Cẩm vội vàng nói, Đồng cô cô đến lúc này nhất định là có
việc gấp, nếu không dựa theo tính cách của hoàng hậu tuyệt đối sẽ không
phái người đến.
Đứng dậy đón lấy con trong tay Tiêu Kỳ, Tự Cẩm
không muốn bị người khác nhìn thấy Tiêu Kỳ bế con trai. Dù sao người
thời đại này ôm cháu không ôm con, mình vẫn nên cẩn thận chút, miễn cho
lại bị mang tội dạy con không nghiêm.
Đồng cô cô vào rất nhanh,
sau khi quỳ gối hành lễ thì một câu nói thừa cũng không có, nói thẳng:
"Hoàng thượng, nương nương, Đậu Phương Nghi chết rồi."
Tự Cẩm
sững sờ, vòng tay bế con trai bất giác siết chặt, tiểu tử không được tự
nhiên vặn vẹo uốn éo người, Tự Cẩm vội vàng thả lỏng tay, ánh mắt nhìn
sang phía Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ còn đang cố gắng nghĩ xem Đậu Phương
Nghi là vị nào, Tự Cẩm liền nhắc hắn chính là người lúc trước cùng bị
thương với nàng.
Tiêu Kỳ liền nhớ ra, hỏi Đồng cô cô: "Chết như thế nào?"
"Là chết đuối dưới giếng, Hoàng hậu nương nương đã cho người phong kín hiện trường, cố ý sai nô tỳ đến mời Hoàng thượng chủ trì đại cục."
Tự Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, dưới chân cũng lảo đảo suýt
nữa đứng không vững. Tiêu Kỳ vội đỡ lấy nàng, giơ tay đón con trai đưa
cho Khương cô cô bế đi, rồi mới lên tiếng: "Rốt cục xảy ra chuyện gì,
nói tỉ mỉ xem."