Tự Cẩm cả đêm đều không ngủ ngon giấc, trong giấc mộng gương mặt Tiêu Kỳ
và Tần Tự Xuyên thỉnh thoảng lại thay đổi cho nhau.
Một là hoàng đế bệ hạ uy vũ bá đạo.
Một là thanh mai trúc mã ôn nhu như nước.
Mà trong giấc mộng lần này, Tự Cẩm mơ hồ cảm nhận được tình cảm của nguyên chủ đối với Tần Tự Xuyên.
Mở choàng mắt, trong màn chỉ có ánh sáng mờ nhạt. Những mảng thêu hoa văn
chằng chịt trên đầu tựa như một khối đá lớn áp chế trong lòng nàng.
Tình cảm của nguyên chủ đối với Tần Tự Xuyên lại trỗi dậy trong lúc này.
Tự Cẩm mãi vẫn không hiểu một chuyện, vì sao sau khi nàng xuyên việt thì ý thức của cơ thể này vẫn còn lưu lại. Chuyện này hoàn toàn khác với
những gì nàng đã từng xem trong sách hay phim ảnh. Không phải là sau khi nàng xuyên vào thì nguyên chủ phải đầu thai đi sao?
Vì sao
chứ... Rờ lên ngực mình, nơi đó có hai tình cảm khác nhau hoàn toàn đan
xen lẫn lộn. Có sự lo lắng quan tâm của nàng với Tiêu Kỳ. Cũng có sự bận tâm của nguyên chủ với Tần Tự Xuyên.
Giây phút đó, Tự Cẩm
nhịn không được nghĩ, có khi nào vào một ngày nàng tỉnh dậy, trở về thời đại của mình, còn nguyên chủ lại trở về nơi đây.
Trước kia
không hề nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ theo dòng cảm xúc mãnh liệt
không rõ ràng kia, nàng không thể không nhìn thẳng vào hiện tượng này.
Nếu như có thể trở về...
Trong lòng Tự Cẩm cũng không nhịn được rung động. Nàng thật sự không muốn
sống ở thời đại này, triều đại đế vương bá quyền không thích hợp với cô
gái có tư tưởng tự do dân chủ hiện đại như nàng.
Đứng dậy
mặc y phục, Tự Cẩm cũng không gọi người vào hầu hạ, một mình ngồi xuống
giường gần cửa sổ. Bên ngoài sắc trời vẫn còn mang màu xám mịt mờ. Phía
trước có một luồng sáng đang cố gắng xé toang màn đêm, cố thoát ra khỏi
sự bủa vây của đêm tối để mang tới ánh mặt trời ấm áp cho mặt đất.
Giống như những tình cảm đang đan lẫn trong lòng nàng kia, làm cho nàng không thể khống chế rung động cùng chờ mong.
"Nương nương?" Vân Thường rón rén vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chủ tử đã
ngồi dậy, lập tức sợ hết hồn vội bước tới, "Sao người không gọi nô tỳ
vào hầu hạ?"
Tự Cẩm mệt mỏi dụi mắt, "Không có việc gì."
Vân Thường hơi bất an nhìn chủ tử, cảm thấy có một sự hợ hãi mơ hồ len lỏi, bất giác hơi rùng mình, "Vậy nô tỳ gọi người vào nhé?"
Tự Cẩm gật gật đầu, Vân Thường gọi người vào hầu hạ, rửa mặt, thay quần áo, trang điểm.
Mỗi một ngày, đều kiên trì quen thuộc như vậy.
Trang điểm cho mình thật xinh đẹp, giống như một bình hoa tinh xảo nhất, phải chuẩn bị tinh thần tiếp nhận sự kiểm tra giám sát của mấy người thái
hậu, hoàng hậu bất cứ lúc nào. Tiêu Kỳ ở trong cung cũng phải chuẩn bị
thỏa đáng dung nhan y phục để nghênh đón hắn đến bất cứ lúc nào.
Cứ như thế, mấy năm nay Tự Cẩm cũng đã luyện thành thói quen.
Nhưng bây giờ nếu như có một tia khả năng, nàng rất có thể trở về hiện đại...
Trái tim nàng cảm thấy hưng phấn không thể kìm nén được.
Nàng biết rõ, nàng muốn trở về.
Ăn sáng xong, Khương cô cô dẫn theo bà vú bế Đại hoàng tử tới, mãi cho đến khi nhìn thấy gương mặt con trai, hình như Tự Cẩm mới thanh tỉnh lại.
Ồ, ở nơi này nàng còn có một đứa con trai.
Tiểu tử đã có thể ngồi vững vàng, cũng bắt đầu mọc răng sữa. Cho nên Tự Cẩm
kêu ngự thiện phòng làm mấy món rắn hơn cho bé ăn sáng, nàng cầm khăn ở
một bên thỉnh thoảng lau lau nước miếng cho bé, tiểu tử cười sáng rỡ
sáng lạn, đôi mắt vừa to vừa sáng, lúc nhìn người khác trong veo như
nước dưới đáy hồ. Giây phút ấy, ỹ nghĩ muốn trở về đang rất kiên định
như đá tảng bỗng xuất hiện vết nứt.
Nếu như nói, nàng có thể bỏ qua tất cả, Nhưng đứa bé này chính là điều mà nàng không thể nào dứt bỏ.
Thật sự, nàng có thể nhẫn tâm bỏ Tiêu Kỳ.
Dù sao, hắn là hoàng đế, không phải là trách nhiệm của nàng.
Nhưng con trai thì khác.
Tất cả mọi người trong Hợp Nghi Điện phát giác nương nương không vui, ai
nấy đều cẩn thận, thật sự là rất ít khi thấy nương nương thế này.
Khương cô cô bị Vân Thường kéo ra ngoài, chỉ thấy gương mặt nàng ta đầy lo
lắng, "Cô cô, nương nương sao vậy, trong lòng tôi bất an quá, mong cô cô chỉ điểm vài lời."
Kể từ khi có Khương cô cô, bọn họ tựa như tìm thấy người tâm phúc, có chuyện gì cũng nguyện ý thỉnh giáo.
Khương cô cô không phải là người nói nhiều, hơn nữa mặt mày lúc nào cũng mang
vẻ hiền hòa thần sắc, do đó ai nấy đều thích thân cận. Lúc ấy nhìn dáng
vẻ của Vân Thường, cô ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ta cũng không biết rốt
cục xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể quan hệ với những biến động gần
đây trong hậu cung."
Đúng vậy, thái hậu quý phi tầng tầng
lớp lớp chèn ép, mặc dù không có gì tổn thương lớn. Nhưng càng là những
chuyện vụn vặt thì lại càng khiến người ta dễ nôn nóng, mất kiên nhẫn,
cũng càng dễ dàng phá vỡ tâm trạng của người khác.
"Vậy làm
sao bây giờ?" Lần này Vân Thường thật sự sốt ruột , "Nếu không nô tỳ đi
gặp Đồng cô cô?" Hoàng hậu nương nương phải có tác động gì chứ.
Khương cô cô lắc lắc đầu, "Chủ tử không phân phó, cô và ta không thể tự chủ trương."
"Dạ, dạ, tình thế cấp bách nên tôi nông nóng quá."
Khương cô cô vỗ vỗ tay Vân Thường. Kể từ khi Hoàng thượng nam hạ, không khí
trong Hợp Nghi Điện căng như một dây cung. Mấy tháng này mọi người từ
trên xuống dưới cũng không dễ chịu chút nào. Cũng may mà Hợp Nghi Điện
bị Trần Đức An quản thúc nên còn xem như tương đối đoàn kết, nếu không
loạn trong giặc ngoài thì càng thêm khó khăn chồng chất.
Cả
ngày hôm đó Tự Cẩm tâm phiền ý loạn, nghe con trai khóc, xem con trai
cười đều có cảm giác mình trở nên nôn nóng táo bạo lên.
Thế này không tốt, rất không tốt.
Tự Cẩm dỗ con trai ngủ xong, dùng sức hít một hơi thật sâu, cố gắng làm
cho mình tỉnh táo lại, không thể để cảm xúc táo bạo kia kiểm soát tâm
trạng mình. Trong lòng càng không ngừng cầu nguyện, “Tần Tự Xuyên sẽ
không có chuyện gì”.
Cố nhắc đi nhắc lại chục lần như thế, sự bất an lo lắng kia mới chậm rãi ổn định lại.
Quả nhiên, trong lòng Tự Cẩm hiểu rõ, đây chính là chút ý thức còn sót lại
của nguyên chủ. Sau khi nghe tin Tần Tự Xuyên gặp chuyện không may thì
không áp chế nổi mà bộc phát ra.
Cho nên phải nói, kỳ thật tình cảm giữa nguyên chủ và Tần Tự Xuyên, so với nàng thì sâu sắc hơn nhiều.
Đây thật không phải là hiện tượng tốt. Bởi vì như vậy có thể ảnh hưởng đến
cảm xúc của nàng, đối với nàng mà nói là một tai hoạ ngầm.
Tai hoạ ngầm không thể tách bỏ.
Tần Tự Xuyên chỉ là một người không có gì nổi trội trong đội quân cho nên
việc hắn ta mất tích kỳ thật cũng không khiến bao nhiêu người chú ý. Ít
nhất ở trong hậu cung không ai nhắc tới chuyện này. Đương nhiên cũng có
khả năng mấy người kia cũng không biết tin tức này. Tiêu Kỳ xây nên bức
tường vây và khống chế quyền hành của Nội Đình Phủ vẫn có thể chăn chặn
được đa số tin tức từ bên ngoài.
Ngay lúc đó, Tự Cẩm nhận được một tin tức, mẫu thân của Hoàng hậu nương nương tiến cung.
Người nhà trình thiệp mời, được sự cho phép, theo cung quy tiến cung thăm Hoàng hậu nương nương.
Phượng Hoàn Cung.
Hoàng hậu nhìn mẫu thân của mình, sắc mặt đầy căng thẳng, đôi môi mím chặt
biểu lộ sự bất mãn, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn mẫu thân của mình.
Lệnh quốc công phu nhân nhíu chặt mày lại thành một đường nhăn, nhẹ nhàng
thở dài: "Ta biết rõ chuyện này không hề dễ dàng đối với nương nương,
nhưng mong nương nương hãy vì gia tộc, cho dù như thế nào cũng phải giúp một lần."
"Ta làm bao nhiêu chuyện cho gia tộc như vậy vẫn
chưa đủ sao?" Trong giọng nói của Hoàng hậu nghe được sự lạnh lẽo, "Mấy
năm nay ta ở hậu cung chịu nhục, không phải là vì gia tộc sao? Rõ ràng
ta còn nhớ lần trước đi đã nói với các người, đừng có đi theo những thế
gia kia mà làm bậy. Bây giờ Hoàng thượng sớm đã không phải là người mới
đăng cơ lúc trước. Tại sao các người không nghe? Trạng nguyên là người
Hoàng thượng nhìn trúng, cũng dám khiến người ta mất tích, ai cho các
người lá gan làm chuyện đó?"
"Đó cũng không phải là phụ thân con làm." Lệnh quốc công phu nhân nhìn con gái lập lại.
"Bây giờ nỗi oan này muốn lấy phủ quốc công chịu trách nhiệm, có gì khác nhau chứ?" Hoàng hậu cười nhạo một tiếng.
"Ta cũng không muốn đến bức con, thật sự là không có cách nào."
"Mặc dù ta là hoàng hậu cao quý, nhưng vì quan hệ của gia tộc mà bao nhiêu
năm nay Hoàng thượng chưa bao giờ thân cận với ta. Các người đều biết rõ mà. Như vậy, các người dám xác định Hoàng thượng sẽ nghe lời ta nói
sao?" Hoàng hậu chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, "Nếu chuyện này không có
liên quan gì đến người trong nhà, không phải là chủ ý của phụ thân. Vậy
thì để phụ thân tự mình giải thích rõ ràng với Hoàng thượng, may ra còn
có thể cứu vãn chút nào."
"Con biết chuyện này là không thể mà."
"Vì sao lại không thể?"
"Sao có thể đưa nhược điểm của mình tới tay hoàng thượng, cha con sẽ không đồng ý."
"Cho nên các người liền tới bức ta?"
"Ta biết rõ chuyện này rất khó khăn phiền toái với con, nhưng dù sao cũng là cha con."
"... Ha ha." Hoàng hậu vô lực cười cười.
"Là ai hạ độc thủ?" Sau một hồi lâu Hoàng hậu mới mở miệng hỏi.
Lệnh quốc công phu nhân nhíu chặt mi, khẽ nheo nheo một lát rồi mới nói ra: "Tào Quốc công và Tô gia Khúc Châu."
"Có chứng cớ không?"
"Cũng không lấy được."
"Cho nên các người bắt ta phải giải thích với Hoàng thượng mà trong tay không có bất cứ chứng cớ gì sao?"
Trong lúc hai mẹ con giằng co, hoàng hậu không nhìn về người mẫu thân luôn
coi chồng như trời của mình nữa. Ở trong mắt mẫu thân, sự trọng yếu của
đứa con gái như mình kém hơn chồng của bà rất nhiều.
Lệnh quốc công phu nhân chậm rãi đứng lên, nhìn hoàng hậu một cái, mím môi rồi đi ra ngoài.
Lúc bà ta sắp đi tới cửa điện thì nghe được một thanh âm sau lưng, "Ở trong lòng bà, rốt cục ta là cái gì vậy?"
Toàn thân Lệnh quốc công phu nhân cứng đờ, một hồi lâu mới nói: "Nương nương là con gái của ta."
"Thật sao?" Hoàng hậu không có nói thêm gì nữa, nhìn theo bóng lưng mẫu thân
từ từ đi xa. Lần này nàng ta không tiễn bà ra ngoài.
Ngồi ở
vị trí cao quý lạnh như băng, hoàng hậu nghĩ không ra lúc trước vì sao
nàng ta lại đồng ý tiến cung, chỉ nhớ rõ đó là một đêm mẫu thân vừa khóc vừa khuyên bảo.