Tiêu Kỳ vẫn tự cho là mình là vị minh quân, từ
khi đăng cơ tới nay, cân nhắc lợi hại, thực thi minh chính, gia ân quan
viên, lợi cho dân chúng. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được những
quan viên này lại có thể to gan lớn mật lừa trên gạt dưới. Mệnh lệnh của triều đình không được thi hành, làm dân chúng địa phương cho rằng hắn
là hôn quân, dân biến khởi nghĩa, hóa thành thổ phỉ...
Hắn ngồi ở đây trên ngôi vị hoàng đế cao vời, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy.
Tất cả tin tức, tất cả … đều bị mấy thế gia cầm giữ. Hắn trở thành một Hoàng đế bị điếc bị mù, ha ha, có bao nhiêu châm chọc.
Vua của một nước, trong mắt bao người chẳng qua chỉ là một vật bài trí mà thôi.
Bình định trộm cướp vốn là nhiệm vụ trọng yếu của lần xuất chinh này, lại
không nghĩ liên lụy ra chuyện tày trời thế kia. Lúc trước Ngụy các lão
điều tra vụ án nợ ngân khố. Ban đầu không thuận lợi nhưng sau đó mọi sự
cực kỳ trôi chảy. Lúc đó Tiêu Kỳ còn hơi đắc ý, nghĩ rằng đây chính là
uy phong hoàng đế, chỉ cần hắn muốn tra thì có thể tra rõ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tiêu Kỳ chỉ cảm giác hận đến nỗi không thể đem những kẻ này rút gân lột da.
Bây giờ từ Tần Tự Xuyên bí mật báo cáo trên tấu chương mới có thể thấy
rõ ràng. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố, sở dĩ thuận
lợi như thế căn bản cũng không phải là thế gia sợ hãi. Mà bọn họ nguyện ý dùng một vụ án nợ ngân khố nho nhỏ để lừa gạt người điều tra, hòng che
giấu đi hắc động hải tặc thật lớn kia.
Kết quả, đám người Ngụy
các lão có thể thuận lợi báo cáo kết quả điều tra án nợ ngân khố, mấy
thế gia kia cũng điềm nhiên như không che giấu căn nguyên nạn trộm cướp. Chỉ có hắn giống như kẻ ngốc, cho là mình uy phong vô biên. Hóa ra là
bị mấy người này liên thủ giễu cợt.
Tiêu Kỳ nắm tấu chương của Tần Tự Xuyên và Tô Thịnh Dương, hận không thể nghiền nát thành tro bụi.
Tự Cẩm ở phòng ngoài đang dỗ con trai ngủ thì nghe trong phòng bên có
tiếng đồ sứ đổ vỡ loảng xoảng, trái tim bất giác nhảy liên hồi. Con trai vừa mới lim dim ngủ, nghe tiếng động bị giật mình, lại trọ trẹ muốn
khóc. Tự Cẩm vội vàng bế con đi lại trong phòng ru khe khẽ, chỉ sợ tiếng con khóc chọc tức Tiêu Kỳ đang nổi giận.
Lúc ấy Tự Cẩm này mới phát giác, kỳ thật Tiêu Kỳ như vậy mới chân chính là Tiêu Kỳ, tính cách bá đạo cường thế mạnh mẽ.
Đứa bé rầm rì trong lòng mẫu thân dịu dàng dụ dỗ cuối cùng cũng chìm vào
giấc ngủ. Tự Cẩm không dám đặt con trai nằm ở đây, chỉ sợ Tiêu Kỳ lại
quăng thứ gì đó, làm con trai đang ngủ say bị dọa giật mình thì không
tốt. Nàng lấy chăn bọc con lại rồi tự mình bế con về thiên điện, bà vú
đã chờ từ sớm.
Thấy Hi chủ tử tự mình bế Đại hoàng tử về, bà vú
vội bước lên trước đón lấy, nhẹ nhàng đặt đứa bé nằm ở trên giường, đắp
kín mền, thả màn lụa xuống.
Tự Cẩm thở nhẹ một hơi, dặn dò mọi người trông nom con trai cẩn thận rồi mới đi sang chính điện.
Mới vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Quản Trường An khom người từ trong nội điện lui ra ngoài, trên người còn có một dấu chân thật to. Quản Trường
An thấy Tự Cẩm, bất chấp cả dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng đi tới
hành lễ vấn an. Tự Cẩm cũng không hỏi Quản Trường An chuyện gì xảy ra,
gật gật đầu rồi để Quản Trường An đi làm việc.
Tự Cẩm cũng nhìn thấy trong tay Quản Trường An đang nâng mấy tấu chương, hẳn là Tiêu Kỳ sai hắn ta mang ra ngoài.
Đối mặt với Tiêu Kỳ nổi giận thế này, Tự Cẩm là thật sự bị áp lực. Kỳ thật
nàng không muốn có mặt lúc này khiến người ta chán ghét. Chẳng may Tiêu
Kỳ giận cá chém thớt, trút giận lên đầu nàng thì sao?
Nhưng nàng
lại cảm thấy nếu bỏ mặc thì sẽ ảnh hưởng bất lợi đến tình cảm hai người
bồi dưỡng bấy lâu nay. Suy nghĩ cực kỳ rối rắm, Tự Cẩm vẫn nuốt nước
miếng, cố gắng nặn ra một bộ mặt tươi cười quyết định đi vào thăm dò một chút, dù sao cũng phải biểu đạt sự quan tâm của mình. Sau đó, nếu thấy
khí sắc hắn không tốt thì sẽ lập tức liền lui ra ngoài, tuyệt đối không
để cho hắn có cơ hội nổi giận mình. Dù sao Tiêu Kỳ là hoàng đế, không
phải là bạn trai hiện đại nhị thập tứ hiếu, đánh một hồi cũng không có
việc gì. Nàng dám đánh hoàng đế ư? Không muốn sống sao.
Ngụy
trang cho mình ý chí mạnh mẽ, Tự Cẩm bày ra một khuôn mặt ôn nhu như
nước, vén rèm cửa lên, tỏ vẻ thấy chết không sờn đi vào.Vừa đi vào thì
thấy trên mặt đất có một khoảng đất ẩm ướt, rõ ràng là đã được lau chùi
qua, trên bề mặt chỉ còn lại chút dấu vết. Xung quanh còn vương vãi mấy
mảnh giấy, có lẽ là Quản Trường An vội vã ra ngoài nên thu dọn chưa sạch sẽ. Đi vào cửa, Tự Cẩm liền cảm nhận được bầu không khí cực kỳ nặng nề
áp lực. Nàng lặng yên, trước tiên tự mình ngồi xổm người xuống thu dọn
mấy giấy tờ còn vương vãi. Thuận tiện nhìn một cái, chỉ thấy chữ viết
Tiêu Kỳ như rồng bay phượng múa ngay trên đầu trang giấy. Phong cách
viết chữ theo lối viết thảo, nàng nhìn mãi cũng không hiểu, xấu hổ quá.
Thu dọn sạch sẽ xong, Tự Cẩm đặt tất cả lên bàn nhỏ gần cửa sổ, sau đó nghe Tiêu Kỳ nói: "Mấy thứ này kêu người hầu thu dọn là được, nàng ngồi
xuống đi."
Giọng nói cứng nhắc, có lẽ còn chưa tiêu tan hết cơn
giận của hoàng đế bá đạo. Tự Cẩm cũng tỏ ra bình thường, coi như không
có cảm thấy cái gì khác thường, nhẹ nhàng trả lời "Thuận tay thu thập
thôi, Hoàng thượng bận việc của người, thiếp chỉ vào xem một chút." Nếu
tâm trạng ngươi không tốt, ta lập tức liền rút lui.
"Thánh nhi ngủ rồi sao?"
"Dạ, mới vừa ngủ, đã bế sang thiên điện." Tự Cẩm nói, lấy một chén trà mới
rót trà cho hắn rồi đi đến đặt lên bàn. Vừa mới bưng vào là một bộ ấm
trà Tứ quân tử, bị hắn ném vỡ một cái, sau này ba cái kia cũng không thể sử dụng nữa. Đúng là phá gia chi tử! Về sau sẽ không cho hắn dùng bộ ấm trà nguyên vẹn nữa!!!
Tiêu Kỳ không phát giác Tự Cẩm u oán, cầm
bút trong tay đập trên giá bút. Tự Cẩm bị giật nảy mình lên, nghe thấy
Tiêu Kỳ cả giận nói: "Mấy kẻ này, trẫm sẽ trừng trị cả đám."
Nhìn hắn tức thở hổn hển, Tự Cẩm nhịn không được đưa mắt liếc sang một cái,
sau đó liền nhìn thấy mấy chữ giật mình “tàn sát hàng trăm dân
chúng....” Sau đó, liền không có sau đó..
Tự Cẩm cũng không dám nhìn nữa, khó trách tức đến nỗi hóa thành bạo long.
"Mấy kẻ này không chỉ cả gan làm loạn, còn coi trẫm như đứa ngốc. Dám lừa
trên gạt dưới, tự cho rằng mình làm kín kẽ, giọt nước không lọt. Nếu
không phải lần này phái binh xuất chinh, có nhãn tuyến của trẫm nhìn
chằm chằm, chỉ sợ còn không biết mấy quận duyên hải kia đã thối nát đến
tận gốc rễ rồi."
Tự Cẩm ngay đơ khuôn mặt, kỳ thật nàng không muốn nghe một chút nào, thỉnh cầu đừng nói nữa!
Nhưng Tiêu Kỳ ở trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cao thâm,
giả trang vẻ sâu không lường được. Nhưng trước mặt Tự Cẩm thì không tự
chủ mà bộc lộ nguyên hình, quả thực đã bộc phát ra cả ngọn núi lửa đang
bị đè nén mấy ngày nay.
Bị bắt buộc phải nghe người khác xả cơn tức Tự Cẩm rất khổ bức.
Sau đó, lần này có sau đó, vì chuyện này có liên quan đến an toàn và tính
mạng của ca ca nên Tự Cẩm rất nhanh đã bị lửa giận của Tiêu Kỳ kéo đến
chiến tuyến chung kẻ thù. Lũ người này trong mắt không có vương pháp,
lừa trên gạt dưới cũng thôi, lại còn dám cấu kết thổ phỉ, giả thương
nhân cướp bóc quan khố. Sau khi lấy danh nghĩa hải tặc giết người cướp
của đốt nhà, quan viên địa phương còn dám đòi bạc bên Hộ bộ, nói là dùng bạc tiêu diệt thổ phỉ, còn đòi vũ khí của Bộ binh muốn tự mình tiêu
diệt hải tặc. Toàn bộ tiền bạc quốc gia chui hết cmn vào bụng lũ chó
quan lại này.
Rõ ràng là trong ngoài cấu kết, ăn hải tặc hiếu kính, còn muốn cướp bóc quốc khố của hoàng đế.
Khó trách Tiêu Kỳ bị tức hóa bạo long, Tự Cẩm cũng bị tức giận đến sầm đen
mặt mũi. Sau đó trong nháy mắt nàng liền ý thức được một vấn đề rất
nghiêm trọng. Ca ca của nàng đi tiêu diệt hải tặc, sau đó không cẩn thận tra được chân tướng quan viên này cấu kết hải tặc, có khi nào sẽ bị
diệt khẩu chăng?
Sau đó Tự Cẩm lo lắng trùng trùng túm lấy long bào của Tiêu Kỳ, "Ca ca thiếp không sao chứ?"
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm lo lắng như vậy, lại hơi hối hận nói nhiều thế với nàng
làm gì, giơ tay bóp trán, "Không có việc gì, bên cạnh hắn ta còn có Tần
Tự Xuyên đi theo."
Cũng là bởi vì có Tần Tự Xuyên mới làm người
ta không yên tâm mà. Hai nhà có đại thù huỷ hôn đấy. Nhưng trước mặt
Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng không thể nhắc tới chuyện này, ưu thương cuồn cuộn.