Lúc đầu Tự Cẩm hơi do dự một chút, sau đó mới
lên tiếng: "Đại cung nhân Thư Họa của Kiều Tiểu Nghi là người do thái
hậu nương nương ban thưởng, lúc còn ở Minh Tú Cung đã có rồi. Hôm qua
thiếp thấy Thư Họa và Thi cô cô lén lút gặp mặt, chắc là do có mặt thiếp ở Thọ Khang Cung nên họ không dám gặp công khai."Tự Cẩm nói đến đây
nhíu mày, mặc dù nói sau lưng người ta thì không được quang minh chính
đại nhưng bởi vì chuyện này có liên quan đến Kiều Linh Di nên Tự Cẩm
cũng sẽ không chủ quan.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói câu này bèn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, chỉ thấy Tự Cẩm hơi chau mày, thật giống như đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy. Bên cạnh biểu muội có người của
thái hậu, Tiêu Kỳ không thấy lạ chút nào. Từ nhỏ đến lớn, tất cả những
người bên cạnh hắn đều là người thái hậu. Mãi đến khi tiên đế buộc thái
hậu đi cầu phúc thì mới dần dần đuổi hết những người này đi.
Đặt
người nằm vùng làm tai mắt là phong cách làm việc của thái hậu, hoặc có
thể nói đây là biện pháp rất phổ biến trong hậu cung. Mặc dù khiến người ta chán ghét nhưng không thể không nói cách làm đơn giản này rất hữu
hiệu.
Ngay cả bên cạnh Tự Cẩm, nếu không phải lúc trước mình ra
tay can thiệp thì nàng cho rằng bên cạnh nàng có thể sạch sẽ như vậy
sao? Hoàng hậu, quý phi, bao nhiêu phi tần có địa vị cao hơn nàng, ai mà không muốn đặt tai mắt của mình ở cạnh nàng chứ.
Nghĩ tới đây,
Tiêu Kỳ cũng thật không cho rằng chuyện này là quan trọng, vừa định nói
thì lại nghe Tự Cẩm nói, "Lúc đó cũng vừa khéo. Sau khi thái hậu nương
nương nghỉ ngơi, thiếp cũng nằm nghỉ trong thiên điện thì nghe thấy mấy
cung nhân bên ngoài nói với nhau gì đó. Sau đó thiếp liền nhẹ nhàng đi
ra nghe trộm. Mặc dù làm chuyện như vậy cũng chẳng vinh quang gì, nhưng
phần là tò mò, lại nghe hai cung nhân kia nhắc tới chuyện Kiều Tiểu Nghi bị thương. Hình như chuyện này có quan hệ tới Thư Họa. Nhưng cụ thể thì cũng không có nghe rõ, cũng có thể chính hai tiểu cung nhân này cũng
không biết tình huống cụ thể. Về sau thiếp lưu tâm quan sát, sau khi Thi cô cô gặp Thư Họa trở về, thần sắc quả thật không tốt. Thiếp đang suy
nghĩ không biết chuyện Kiều Tiểu Nghi bị thương có phải có ẩn tình khác
hay không?"
Nếu Tự Cẩm đã nói ra chuyện này thì sẽ không có ý
định che dấu đi. Dù sao, nếu như Kiều Linh Di bị thương là tự biên tự
diễn thì đây có thể sẽ là đả kích rất lớn đối với Tiêu Kỳ. Sau khi Kiều
Linh Di tiến cung, Tiêu Kỳ cũng không thân cận với nàng ta. Mặc dù có
chính mình ở trong cản trở, nhưng kỳ thật nguyên nhân cũng có một phần
do Tiêu Kỳ kiêng kỵ thái hậu. Hơn nữa những hành vi của Kiều gia khiến
Hoàng thượng càng thêm bất mãn đối với Kiều gia. Cho nên Kiều Linh Di
chiếm hết ưu thế tiến cung nhưng lại không thể trở nên nổi bật.
Nhưng dù sao Tiêu Kỳ vẫn còn giữ những tình cảm từ thủa nhỏ với Kiều Linh Di. Hắn là người có cừu oán tất báo, có ân nhất định trả. Bây giờ Tiêu Kỳ
kiêng kỵ thái hậu, kiêng kỵ Kiều gia ngóc đầu trở lại. Nhưng đợi đến khi Tiêu Kỳ thật sự rõ ràng nắm giữ triều chính, quân sự, quyền lực trong
tay, Kiều gia đã không có bất kỳ uy hiếp nào nữa, khi đó ai biết Tiêu Kỳ có đau lòng bao năm vắng vẻ Kiều Linh Di mà đền bù tổn thất cho nàng ta không?
Nam nhân có suy nghĩ khác hẳn nữ nhân. Kiểu như nữ nhân
không hóa trang tham gia yến hội thì có khác gì lấy tính mạng của nàng.
Nam nhân nghĩ đối xử tốt với nữ nhân là chuyện bình thường. Dù sao ở đây trong mắt hoàng đế sở hữu cả hậu cung ba ngàn mỹ nữ kia, không thể có
tư tưởng thủ thân như ngọc vì một nữ nhân nào hết. Kỳ thật Tiêu Kỳ có
thể làm đến mức này, luôn ở bên cạnh nàng như thế, chính Tự Cẩm nhìn lại còn có cảm giác không chân thực.
Không có nữ nhân nào lại nguyện ý nhường nam nhân của mình cho người khác. Cho nên bây giờ trong tình
huống Tự Cẩm chiếm hết ưu thế sẽ tuyệt đối không chủ động đẩy Tiêu Kỳ
đi. Nếu Thái hậu và Kiều Linh Di đã có hành động âm thầm, bị nàng phát
giác thì làm sao có thể không nói cho Tiêu Kỳ biết chứ.
Nói nàng
có tâm kế cũng được, nói nàng tâm tư ích kỷ cũng đúng, Tự Cẩm phải bảo
vệ phần tình cảm này. Giờ lại có con, nàng lại muốn bảo vệ con mình khỏe mạnh bình an lớn lên.
Tiêu Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tự Cẩm, liền
thấy ánh mắt nàng rất bình bình thản thản, tỏ vẻ ngay thẳng rõ ràng, một chút cũng không áy náy ngại ngần gì. Sau đó, chút không vui của Tiêu Kỳ cũng biến mất không thấy gì nữa. Hắn khẽ thở dài, kéo Tự Cẩm ngồi xuống bên cạnh, "Mấy lời này ra ngoài đừng nói." Chỉ trích thái hậu, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ nói cũng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng gật đầu, "Thiếp đâu có ngốc."
"Chuyện này nàng không cần quan tâm, ta sẽ điều tra rõ ràng."
Tự Cẩm liền vui vẻ, nàng chẳng muốn quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này chút nào, chỉ cần trong lòng Tiêu Kỳ đã có nhận định là được.
Trong phòng bỗng chốc an tĩnh lại, Tự Cẩm nhẹ nhàng dựa vào lòng Tiêu Kỳ, đột nhiên một câu cũng không muốn nói, cứ thế dựa vào hắn như vậy kỳ thật
cũng rất tốt. Có rất nhiều định nghĩa về tình yêu, từ xưa đến nay tranh
luận không ngừng. Tình yêu thời cổ cho tới bây giờ đều là nữ nhân phụ
thuộc vào nam nhân, tình yêu hiện đại yêu cầu bình đẳng tôn trọng.
Nhưng nếu như tình yêu có thể tâm bình khí hòa như vậy, cổ kim đều không giống, vậy có phải là tình yêu không?
Tự Cẩm trước đây tính cách kiên cường ngang bướng, đối với tình yêu cũng
cố chấp. Nhưng bây giờ nàng phát giác, kỳ thật đối với một nữ nhân mà
nói, đúng sai phải trái không có quan trọng như vậy. Người rơi vào bể
tình, chỉ hy vọng người mình yêu hoàn toàn thuộc về mình. Lúc hắn vui
mình sẽ cùng ngây ngô cười, lúc hắn không vui, chính mình sẽ tìm mọi
biện pháp làm cho hắn vui vẻ.
Tình yêu không chỉ làm cho người ta hóa ngốc mà còn làm cho lòng ghen của nữ nhân phát triển chưa từng có.
Ví dụ như bây giờ, Tự Cẩm liền đặc biệt không muốn thấy Kiều Linh Di.
Hiếm được thấy Tự Cẩm an tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Kỳ lúc này lại
chẳng hề yên tĩnh. Nếu quả thật như Ngôn Thanh nói, biểu muội bị thương
là do con người thiết kế cạm bẫy...
Như vậy, không thể nghi ngờ, cạm bẫy này chính là đang nhắm vào mình.
Ngay cả biểu muội năm xưa cũng học được loại thủ đoạn này để đối phó mình,
Tiêu Kỳ không biết mình phải lấy thái độ gì để đối diện với tình cảm
trước đây của bọn họ.
Lúc biểu muội tiến cung, thật lòng hắn muốn đối xử với nàng ta thật tốt. Lúc gặp nàng ta cũng rất vui. Dù sao nàng
ta chính là những hồi tưởng vui vẻ ít ỏi mà hắn có lúc còn bé. Nhìn thấy nàng ta, hắn có cảm giác thân thiết mà không người nào khác có thể so
sánh được.
Đối với một nữ nhân hậu cung ân sủng lớn nhất chính là cho nàng vị phần, thể hiện ân sủng với nàng. Nhưng biểu muội thì khác.
Sau lưng biểu muội có thái hậu, sau lưng thái hậu có Kiều gia. Hơn nữa
khi đó Tự Cẩm có thai, lại là người hay nổi cơn ghen, cho nên hắn cũng
không sốt ruột ban ân sủng cho mấy cung phi mới tiến cung.
Nhưng bây giờ, Tiêu Kỳ đột nhiên cảm giác được mình thật đáng nực cười.
Nếu như, chuyện biểu muội bị thương thật sự là một cạm bẫy, Tiêu Kỳ nghĩ,
vậy người bên cạnh hắn có thể tin tưởng, kỳ thật cũng chỉ còn lại bình
dấm chua này.
Nghĩ tới đây cúi đầu nhìn người yên lặng Tự Cẩm.
Vừa nhìn như thế mới phát hiện nàng đã dựa vào mình mà ngủ mất rồi. Khẽ
thở dài, sau khi trở lại, nàng luôn tỏ vẻ vô sự nói cười ở trước mặt
mình, kỳ thật ngày này ở Thọ Khang Cung cũng không thoải mái chút nào.
Bình thường giờ này nàng luôn quấn quít chọc phá mình một hồi mới chịu
đi ngủ.
Tiêu Kỳ bế Tự Cẩm lên đặt nàng nằm xuống giường, thả màn
xuống rồi mới lại đi ra gọi Quản Trường An vào, sai hắn ta cẩn thận đi
thăm dò chuyện Kiều Tiểu Nghi bị thương, cũng nhắc tới cung nhân Thư Họa kia.
Quản Trường An trong lòng kinh hãi, không dám hỏi nhiều một câu, lập tức nói: "Nô tài tuân mệnh." Xoay người lặng lẽ lui ra ngoài,
đứng ở trong sân, hắn ta tự nhủ, bão tố sắp bắt đầu nổi rồi đây.
Hôm sau khi Tự Cẩm thức dậy, sắc trời còn hơi tối. Bên cạnh vọng đến tiếng
thở vững vàng quen thuộc, nàng nhẹ nhàng nghiêng người sang. Ánh mắt
nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Kỳ. Trong giấc ngủ mày Tiêu Kỳ
cũng nhíu lại. Đã hơn một năm nay nàng rất hiếm khi thấy hắn như vậy, lẽ nào chuyện hải tặc phía nam khiến cho hắn lo lắng sao?
Nghĩ tới
đây, liền không nhịn được giơ tay xoa nhẹ lên trán hắn. Tự Cẩm vốn bị
Tiêu Kỳ ôm trong ngực, lúc ấy nàng nghiêng người càng thêm dán sát vào
hắn. Hơi thở hai người quấn quýt một chỗ. Trong lòng Tự Cẩm hơi rung
động, nhịn không được ngẩng đầu hôn lên trán hắn.
Trong tích tắc
đôi môi khẽ hôn lên trán Tiêu Kỳ kia, trong nháy mắt một trận trời đất
quay cuồng, ngay sau đó nàng bị Tiêu Kỳ lật người xuống dưới, mưa bão nụ hôn rơi xuống trán, má, môi Tự Cẩm. Tay Tiêu Kỳ đưa vào trong chăn,
giật áo ngủ của Tự Cẩm ra. Tự Cẩm bị những động tác vội vã nồng nhiệt
của Tiêu Kỳ làm kinh ngạc, nhưng vẫn rất phối hợp cuốn chân lên lưng
hắn.
Sáng sớm giữa đám sương mù, ánh mặt trời chậm rãi chui ra
tầng mây, Quản Trường An mang theo người cúi đầu nhắm mắt đứng chờ ngoài điện, giống như không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì trong điện. Vân
Thường cũng dẫn người lẳng lặng đứng. Đến canh giờ Quản Trường An mới
theo lệ đi tới sát cửa gọi Tiêu Kỳ.
Trong giây phút Tiêu Kỳ nghe
được tiếng gọi của Quản Trường An, hắn dùng hết sức ôm chặt Tự Cẩm, hơi
thở hai người dồn dập quấn quýt trong màn. Đã lâu không thấy Tiêu Kỳ
điên cuồng như vậy, Tự Cẩm bị hắn lăn lộn đến chẳng còn chút sức lực nào nhưng vẫn ôm hắn sít sao. Mặc dù không hiểu vì sao sáng sớm hắn nổi
điên nhưng Tự Cẩm có thể cảm giác được tâm trạng của Tiêu Kỳ không tốt.
Nếu như làm chuyện như vậy có thể thay cho lời an ủi hắn, nàng không hề
để ý hắn điên lên như thế.
Đẩy Tiêu Kỳ ra, Tự Cẩm nhổm dậy, kéo
chăn mền che lại cơ thể đầy dấu hôn của mình, giơ tay cầm lấy y phục của Tiêu Kỳ kín đáo đưa cho hắn. Tiêu Kỳ nhìn toàn thân Tự Cẩm, hơi không
được tự nhiên nhưng vẫn dịu dàng nói: "Nàng ngủ tiếp một lúc nữa đi."
Ngủ cái cái rắm a, bây giờ Tự Cẩm chẳng buồn ngủ chút nào. Nhưng sợ Tiêu Kỳ lo lắng, vẫn rất như thuận gật đầu theo, tự mình mặc váy áo, ngắm Tiêu
Kỳ đứng dậy mặc quần áo. Vai rộng, bụng thon, chân dài, mặc dù có vẻ gầy nhưng tỷ lệ dáng người tỷ lệ thật sự là hoàn mỹ.
Tiêu Kỳ vừa
quay đầu lại liền nhìn thấy hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng nhìn mình chằm
chằm... Trong giây phút ấy, hình như bao nhiêu buồn bực sầu não đều theo gió bay đi hết. Ít nhất, ở trên đời này, còn có một nữ ngân ngốc như
thế, coi hắn là toàn bộ cuộc sống của mình.
Ít nhất, ở trong mắt nàng, mình chính là nam nhân hoàn mỹ nhất.